HỒNG NHAN LOẠN - Trang 504

thứ gì đó lay tỉnh, cựa quậy rục rịch. Lúc y còn chưa kịp phát hiện ra,
thương xót liền trào lên, phá tan vỏ ngoài tựa như băng giá.

“Đêm lạnh như sương, vì sao lại đứng đây?”

Vừa bị Quản Tu Văn quấy phá, thân mình nàng đã sớm tê cứng, nghe

thấy tiếng nhắc của Trịnh Lưu, tức thời có cảm giác bừng tỉnh, dưới chân
truyền lên một mảng lạnh như băng sương, thân mình càng buốt giá, hít sâu
một hơi khí lạnh, nàng rụt mình, trước mặt Thiên tử cũng chẳng dám tùy
tiện trở lên ghế, hé ra một nụ cười, đáp khẽ: “Trời sắp sang hè rồi, không
sao.”

Ngay cả Trịnh Lưu cũng không biết nét mặt mình dịu dàng đến thế nào,

từ từ lại gần, thấy gương mặt nhợt nhạt của Quy Vãn rõ ràng đã mất hẳn vẽ
hoàn mỹ rực rỡ thường ngày, chỉ còn thái độ ung dung tự tại kia, thoạt trông
cũng đủ khiến y động lòng, vừa cúi đầu nhìn, bàn chân nàng trần trụi, chưa
bao giờ ra nắng nên làn da chẳng những mềm mại mà còn hơi trong suốt
như trẻ thơ, bạch ngọc không tì vết, đá quý nắm trong tay, đứng trên đất đen
lạnh giá càng nổi bật vẻ mị hoặc. Chỉ cần vương chút bụi trần cũng như một
sự vũ nhục, y liền cúi khom mình, ngồi thấp xuống.

Vua một nước đột nhiên khom mình như quỳ trước mặt, Quy Vãn thất

kinh, vội lùi về sau, chân phải vừa nhấc lên liền bị Trịnh Lưu nắm được.
Cảm giác nóng bỏng truyền thẳng từ bàn chân lên, Quy Vãn giật mình
hoảng hốt không dám cử động.

Bàn chân ngọc ngà trong tay, Trịnh Lưu mỉm cười chẳng để tâm giá lạnh

như băng, chỉ chăm chút vào bàn chân nhỏ bé nằm gọn trong lòng bàn tay,
vô cùng vừa vặn. Nhìn quanh không thấy vật gì như giày lụa trong tầm tay,
y khẽ thở dài, cởi bỏ nút buộc trên cổ, áo choàng tuột xuống, y kéo qua, lót
dưới chân Quy Vãn, để nàng đứng lên, nhẹ giọng giảng giải: “Đêm khuya
nền đất lạnh lẽo, cứ thế dễ sinh bệnh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.