HỒNG NHAN LOẠN - Trang 502

Quản Tu Văn nghe vậy chấn kinh, phục hồi tinh thần, sắc mặt trầm

xuống, như sầu khổ như không.

Còn Quy Vãn nghe được tiếng la của cung nữ, ngay đến cười cũng chẳng

cười nổi, Hoàng thượng chưa bao giờ đến cung Cảnh Nghi vào lúc này,
hôm nay làm sao vậy? Bao nhiêu chuyện đều chen nhau kéo tới... Nàng
ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng vẫn lơ lửng trên cao, lòng thầm hỏi: Trăng ơi
trăng, tối nay lẽ nào trắc trở đến thế? Đêm thăm thẳm dài đến bao giờ... Khi
nào trời mới sáng đây?

EFF

Tim đập loạn nhịp, Quy Vãn nhanh trí chớp lấy thời cơ, trở tay chộp lấy

Quản Tu Văn, trầm giọng nói: “Còn ngây ra đó làm gì? Không mau tránh
đến thiên điện đi!” Nàng suy xét, giờ này hẳn Đức Vũ công công đã rời
thiên điện, để Quản Tu Văn tới đó, lánh mặt cũng được, thoát đi cũng hay,
tóm lại không thể rước thêm họa vào thân nữa. Nếu để Hoàng thượng
chứng kiến cảnh nửa đêm có nam nhân xuất hiện ngay giữa cấm cung,
chẳng biết sẽ còn gây ra thứ tai vạ đến đâu. Vừa nghĩ tới đó, nàng bèn
nhanh tay đẩy Quản Tu Văn vẫn đang ngây ngốc ở bên thẳng về hướng hậu
điện.

Đầu óc đã loạn lên thành một mớ hỗn độn từ bao giờ, bị đẩy một cú, mới

hoàn hồn lại, Quản Tu Văn như sầu như khổ, ánh mắt định thần lại, liếc
nhìn Quy Vãn, dáng vẻ lưu luyến khó rời gót ra đi, tay đã buông, cuối cùng
đành xoay mình, kiên định bước về phía thiên điện.

Thấy bóng dáng hắn đã khuất vào thiên điện, bất giác buông một tiếng

thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ Quy Vãn mới đưa mắt nhìn về phía cửa, vừa
hay Hoàng thượng cũng bước vào trong điện, khuất bóng trăng mơ hồ, nhất
thời không trông rõ vẻ mặt y. Tận đến khi ánh trăng bạc mỏng manh hắt lên
gương mặt y, khi ấy mới soi tỏ khuôn dung nhuốm màu mỏi mệt, hiện lên
dáng vẻ ủ dột chưa từng thấy qua. Quy Vãn cả kinh, Thiên tử kiên ngạo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.