HỒNG NHAN LOẠN - Trang 510

“Quy Vãn... Nàng thuận theo ta đi...” Mơ màng lên tiếng, Trịnh Lưu kéo

nàng vào lòng, quay lưng lại hôn lên tấm lưng nàng, làn da trắng mịn ngọc
ngà, y nhấm nháp lưu luyến không thôi, hơi thở nàng một dồn dập, hơi thở
nóng rực phả ra thiêu đốt người khác. Thân thể trắng nõn kề cận nhau, y và
nàng dây dưa triền miên không dứt. Tấm áo vàng trượt xuống đất, trong
không gian chỉ còn vẩn lên hơi thở gấp gáp cùng những tiếng rên rỉ nũng
nịu.

“Hoàng thượng...” Âm thanh gấp gáp vang tới bên tai, tiếng Lý công

công từ xa vọng lại, ngừng ngoài cửa điện, tiếng mở cửa vang lên, đột nhiên
đứng khựng giữa đường, Lý Dụ trợn mắt há hốc miệng đứng chết trân ở cửa
điện, không kịp phản ứng.

Bàn tay âu yếm của y vẫn không ngừng, chỉ hận không thể hòa luôn thân

thể nàng vào xương thịt mình, dục vọng đột nhiên tăng vọt, không thể giải
tỏa, chỉ vì đôi mắt nhắm chặt cùng bờ môi trắng bệch do cắn răng nhẫn
nhục của nàng, y lần lữa không dám chiếm đoạt nàng, chỉ sợ hôm nay có
đoạt được thân thể này, cũng vĩnh viễn mất đi cơ hội chạm được tới trái tim
nàng.

“Hoàng... Hoàng thượng... có... có quân tình, Lâm Tướng... Lâm Tướng

quân vội vã vào cung cầu kiến...” Miệng lưỡi mất hẳn sự linh hoạt thường
thấy, Lý công công nơm nớp lo ngại đứng bên cửa điện, tiến không được,
lui không xong.

Kiềm chế lửa dục vọng bừng bừng, Trịnh Lưu che chở thân mình Quy

Vãn, mắt thấy lệ rưng rưng khóe mi, lòng y không đành, than nhẹ một tiếng,
ẩn nhẫn một lúc mới nhặt quần áo bừa bộn trên mặt đất phủ lên mình nàng,
lên tiếng dịu dàng như xin lỗi: “Đừng khóc... Hôm nay là trẫm mạo phạm
nàng, đừng khóc nữa được không? Là trẫm lỗ mãng... Cho trẫm một chút
thời gian, trẫm nhất định sẽ cho nàng một danh phận... Trẫm muốn sắp xếp
an ổn cho nàng...” Khẽ hôn lên mặt nàng, Trịnh Lưu vỗ vai nàng, nhẹ giọng
an ủi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.