HỒNG NHAN LOẠN - Trang 522

Buông tiếng thở dài, lập tức hé ra nụ cười nhuốm chút ngông cuồng, chợt

ngừng, lên tiếng: “Lâu Triệt, ngươi đưa Huỳnh phi ra khỏi cung, ta còn
tưởng ngươi thật sự là kẻ nghĩa nặng tình thâm, chưa từng nghĩ ra ngươi có
thể đưa nàng ta đến bên cạnh Đoan vương, dùng đó như cơ hội kết thân.
Thủ đoạn như thế, trẫm đây cảm thấy có chút hứng thú. Chơi cờ vẫn là cần
đối thủ, nếu như không có Lâu Triệt ngươi, triều đình này ảm đạm đi không
ít.”

Chốn cao không tránh khỏi lạnh lẽo... Nghe Trịnh Lưu nói xong, Quy

Vãn đột nhiên nảy sinh chút cảm khái, hàm ý trong lời nói của y, hiện rõ ý
vị ảm đạm thê lương, giữa vua tôi hai người đã thẳng thắn tuyên bố như
vậy, rõ ràng là điềm báo quyết tử giao tranh, quyền lực đáng yêu đáng quý
như vậy, so với mỹ nhân, càng khiến anh hùng dễ lâm vào cảnh cúi đầu
khom lưng.

Cho nên, Lâu Triệt mới bỏ rơi Huỳnh phi, buông bỏ nàng...

Chậm rãi đứng dậy, Hoàng hậu kinh ngạc quay đầu trông lại, Quy Vãn

đưa tay ra hiệu chớ lên tiếng, rồi chỉ cười nhạt xoay người, nhẹ nhàng mở
cánh cửa lúc đến, lẳng lặng không nói một lời, một mình nhanh chóng đi
khỏi. Phía sau, Hoàng hậu vẫn nghẹn lời trân trối trông theo, dáng vẻ không
sao hiểu nổi chuyện gì.

Quy Vãn đã sớm không còn nhớ nổi con đường lúc tới, chậm rãi men

theo những hành lang quanh co uốn khúc, lòng không còn nhung nhớ chi,
chỉ mong mau chóng rời khỏi nơi đáng buồn kia, cõi lòng thư thái rồi, cũng
trống trải rồi, phiêu hốt không thể nắm bắt. Vốn cho rằng lòng mình chất
chứa vô vàn điều muốn nói, thế nhưng giờ đây lại cảm thấy chẳng thể thốt
nổi một câu.

Ngực thắt lại, không thở nổi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.