HỒNG NHAN LOẠN - Trang 567

38

Lững lờ nước lặng trôi xuôi

(*)

(*) Nguyên văn: “Dương chi thuỷ” - nước trôi lững lờ, lấy ý từ chương “Dương chi thuỷ” thuộc

Hứng trong “Kinh Thi” – Khổng Tử.

Rèm mi như rẻ quạt nhẹ nhàng rung động, chầm chậm mở ra, lấp lánh

trong bóng đêm, Quy Vãn đứng dậy, nhấc lấy quần áo vắt bên giường,
chậm rãi mặc đồ, vén rèm trướng lên, bước khỏi giường. “Cạch” một tiếng
đẩy cửa sổ, trăng chênh chếch rót bóng, quầng sáng chói loà xuyên thẳng
vào phòng, nương theo bóng trăng sáng bạc, nàng soi gương trang điểm,
một tay nhấc dải tơ lụa, tuỳ tiện vấn thành một búi tóc nam nhi, dùng tơ lụa
cố định búi tóc, sửa sang một chút, rồi đẩy cửa tiếng ra.

Ý thu mỗi lúc một sâu, cảm giác lạnh lẽo hoà cùng bóng trăng thấm vào

tận đáy lòng, nàng men theo con đường mòn trong hoa viên mà bước, ánh
mắt mải miết hướng về ngọn đèn lập loè trong phòng nghị sự phía trước,
nổi bật giữa bóng đêm trùng trùng, lòng thấy rầu rĩ, càng không dừng bước
tiến thẳng vào trước sân. Vừa bước vào, lập tức thấy tám thị vệ nghiêm
trang canh giữ trước viện, dáng đứng uy nghi, mặt mày không đổi sắc. Đối
phương cũng đồng thời thấy Quy Vãn, hai người đứng đầu thoáng ngạc
nhiên, không biết phản ứng sao cho phải. Quy Vãn lạnh lùng liếc mắt quét
qua bọn họ vài lần, đáy mắt lạnh lẽo như nước sông, mấy người này vốn là
thị vệ Tướng phủ, lập tức nín lặng không dám ho he lên tiếng, để mặc Quy
Vãn một mình đi thẳng vào trọng địa Tướng phủ.

Phòng nghị sự dẫu rằng đèn đuốc sáng rực, nhưng giờ phút này lại vắng

lặng tịch mịch không một tiếng động, ánh sáng từ trong sảnh hắt ra con
đường nho nhỏ âm u phía sân bên ngoài, nhuốm thêm vài phần quỷ dị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.