HỒNG NHAN LOẠN - Trang 565

bật khỏi miệng Quy Vãn, giống như cái gai đâm vào tim chàng. Từ tấm bé,
chàng chưa một lần tin mấy chữ “vận mệnh an bài”, nhưng chuyện có liên
quan tới Quy Vãn, chàng vẫn phải đắn đo suy nghĩ.

Đế Vương Yến cùng lời tiên tri của mụ già điên, mơ hồ gợi lên điều gì…

“Vận mệnh…” Tiếng cười bật ra như trào phúng, thấy dung nhan say

ngủ của Quy Vãn, chàng cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng, cố gắng không làm
nàng tỉnh giấc, chỉ đành lướt qua nhè nhẹ, “Không được… Nàng là vợ ta,
dẫu cho đó là số mệnh của nàng, ta cũng huỷ nó.”

Đêm sâu thăm thẳm, thuỷ chung không có tiếng ai trả lời, chỉ còn tiếng

chàng khẽ vang vọng.

“Không tin vào số mệnh, thế gian này chẳng có vận mệnh… Nếu có, ta

cũng biến nó thành không, Quy Vãn, nếu như có kẻ dám đoạt nàng, ta sẽ
huỷ diệt hết.”

Giữa bóng đêm trùng trùng, không hề có báo trước, đột nhiên vang lên

một giọng nói già nua: “Bẩm Tướng gia, Đoan vương, Nam Quận vương
đang đợi trong sảnh, nói có việc cần thương lượng.” Gắng sức kiềm chế âm
thanh, tránh vọng động đến người trong phòng.

Đến rồi ư? Bờ môi gợn lên nụ cười toan tính, Lâu Triệt nhẹ nhàng rút

tay, cẩn thận ôm lấy người trong lòng, dịu dàng kéo chăn cho nàng, thuận
tay vén gọn mái tóc loà xoà của nàng, đứng dậy bước khỏi giường, ánh mắt
lưu luyến mãi không rời được bóng dáng mềm mại yếu ớt trên giường.
Chàng mặc áo quần, nhẹ bước tiến ra, khe khẽ mở cửa, thong thả bước ra
ngoài.

Lão quản gia tận trung vẫn cung kính đứng bên ngoài, thấy Lâu Triệt đi

ra, lão liền tiến lên trước, đang định mở miệng, liền bị ánh mắt sáng quắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.