HỒNG NHAN LOẠN - Trang 563

Con ngươi băng lãnh xói vào y, Lâm Thuỵ Ân nắm chặt kiếm trong tay,

môi mím chặt thành một đường thẳng, ánh mắt càng lạnh lẽo âm trầm, do
dự phức tạp cuộn bên trong đáy mắt, rất lâu sâu đó mới có thể bình thản lại,
rút thanh kiếm nằm yên trong vỏ ra, kiếm quang chói ngời, rồi lại cất vào
vỏ, tất thảy biểu cảm biến mất không tăm tích, chỉ còn lại hờ hững: “Nếu đã
như vậy, thì tuân mệnh làm việc thôi.”

“Tướng quân!”, cất tiếng gọi với theo bóng hình Lâm Thuỵ Ân đang

phăm phăm rời đi, văn sĩ cũng có phần bực bội, “Tướng quân có biết như
thế nào là công, thế nào là tư không?”

Lâm Thuỵ Ân dừng bước, nhưng không quay lại, một mình đứng lặng

trong sân.

“Nếu Tướng quân chỉ vì một chút tư tình mà buông bỏ đại nghĩa, tất bị

hậu thế cười chê, mê luyến những gì không thuộc về mình, kết quả cũng chỉ
là ngắm hoa trong gương, vớt trăng đáy nước, uổng công dã tràng mà thôi.
Mong rằng Tướng quân biết kiềm cương bên vực thẳm.”

Không hề quay đầu lại, Lâm Thuỵ Ân nhíu mày, từ nhỏ đã quen nghe lời

chỉ dạy, giờ phút này chỉ như kim đâm rát lòng, ngắm hoa trong gương, vớt
trăng đáy nước, từng chữ từng chữ xoáy sâu vào lòng. Bước chân không hề
ngừng lại, lập tức tiến thẳng, bỏ lại văn sĩ phía sau, thứ cảm giác này chẳng
cần nói cũng hiểu, chỉ có y biết, thứ tình cảm vừa là thầy vừa là bạn giữa
hai người, chính vào lúc này đây, đã vô thanh vô tức mà phai nhạt…

***

Đêm sâu, phủ Thừa tướng.

Trăng vằng vặc sao nhạt nhoà, đêm sâu lạnh lẽo như nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.