HỒNG NHAN LOẠN - Trang 59

Là y, chính là thiếu niên tuấn mỹ mà hắn gặp trong hẻm tối đó.

Đầu óc choáng váng, hắn cảm thấy bốn bề chao đảo chỉ chực sụp xuống,

bất chợt có một bàn tay đỡ lấy hắn. Quay đầu nhìn lại đã thấy thiếu niên ở
bên, hắn hỏi: “Ta ngủ mấy ngày rồi?” Giọng nói khàn khàn, nghe thật đáng
sợ.

“Ba ngày!” Thanh âm của thiếu niên trong veo vang lên, giọng nói thanh

thúy khác xa đám dũng sĩ Nỗ tộc. Miệng khô khốc, hắn cảm giác như thể có
lửa nóng rừng rực thiêu đốt trong cổ họng. Còn đang ngẫm nghĩ, một chén
canh nóng đưa tới trước mặt, hắn ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt tươi cười
của y.

Nhận lấy chén canh, lòng hắn có chút hổ thẹn, mình đầu độc y, y lại săn

sóc mình chu đáo đến vậy. Uống một ngụm canh lớn, hắn cảm thấy toàn
thân ấm áp, khí lực hồi phục, đây hẳn là canh nhân sâm? Với người Nỗ tộc
bọn hắn, nhân sâm là vật phẩm vô cùng trân quý, chỉ khi vướng phải bệnh
nan y mới có thể dùng tới, vậy mà ở Khải Lăng quốc đâu đâu cũng thấy.

Thấy hắn uống canh rồi có vẻ sửng sốt, Quy Vãn thúc giục: “Canh không

ngon sao?”

Khẽ lắc đầu, ực một cái húp cạn chén canh, Gia Lịch buông chén, nhẹ

nhàng nói với nàng: “Cảm tạ!”

Quy Vãn ngẩn người, mãi mới đáp: “Có gì đâu”. Thấy hắn đã uống xong

chén canh và tinh thần đã khá lên, Quy Vãn muốn dò hỏi hắn, những
chuyện này nàng đã phải đợi ba ngày rồi.

Nàng còn chưa kịp mở miệng, Gia Lịch đột nhiên lên tiếng trước: “Tiểu

huynh đệ, ngươi tên gì?” Chẳng hiểu sao hắn rất muốn biết tên y.

“Sách Cách Tháp!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.