HỒNG NHAN LOẠN - Trang 60

“Gì cơ?” Gia Lịch kêu to.

Thấy sắc mặt biến đổi hẳn và tiếng la đầy kinh ngạc của Gia Lịch, Quy

Vãn thầm buồn cười. Hôm đó nàng nghe hắn lẩm bẩm “Sách Cách Tháp”,
lúc hôn mê cũng kêu đi kêu lại cái tên ấy, nàng thật tò mò muốn thử một
chút, không ngờ hắn lại phản ứng dữ dội như vậy.

Đối diện ánh mắt kỳ quái, kinh nghi thậm chí còn có phần cảm thán của

hắn đang rọi vào mình, nàng không nhịn được bật cười: “Đùa ngươi chút
thôi, sao ta có thể có cái tên cổ quái thế được, ta gọi Dư Vãn”.

Nghe y nói vậy, Gia Lịch mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là đùa cợt

cho vui, nhưng chẳng hiểu tại sao cảm giác thất vọng lại cuộn trào trong
lòng hắn.

Kẻ này thật thú vị, nghe thấy cái tên giả kia thì hoảng hốt, mặt mũi biến

sắc, vậy đã đủ kỳ quái rồi, thế mà đến khi nói tên thật ra lại thấy hắn có
phần thất vọng. Xem ra người Nỗ tộc cũng đơn thuần, chất phác đấy chứ,
nghĩ vậy Quy Vãn lại hỏi: “Ngươi biết tên ta rồi, vậy còn tên ngươi?”

Trầm mặc một lúc, đến khi Quy Vãn tưởng hắn không muốn trả lời lại

thấy hắn nắm chặt bàn tay, đưa lên trước ngực, niệm một câu tiếng Nỗ rồi
quay đầu lại, nhìn thẳng nàng mà nói: “Ta vốn không muốn nói tên mình
cho bất cứ kẻ nảo ở đây, nhưng ngươi đã cứu mạng ta, người Nỗ chúng ta
trọng nhất ân tình.” Hắn chợt ngừng lại, ánh mắt quét nhanh về phía Quy
Vãn: “Ta tên Gia Lịch.”

“Cái gì?” Lần này đến lượt Quy Vãn thốt lên ngỡ ngàng.

Tiếng nàng rất nhẹ, nhưng ánh mắt như điện xẹt của Gia Lịch đã liếc

sang: “Sao vậy? Ngươi nghe tên này rồi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.