HỒNG NHAN LOẠN - Trang 79

“Chắc vậy!” Lâu Triệt vĩnh viễn mang theo nét cười, nụ cười ôn như như

gió xuân tháng Ba, khiến người ta chỉ thấy ấm áp, mát lành: “Quy Vãn, đầu
tháng sau, chúng ta phải vào cung một chuyến.”

Đầu tháng sau? Là năm ngày nữa ư? Quy Vãn hỏi: “Trong cung có hỷ sự

gì đáng chúc mừng sao?”

Lâu Triệt gật đầu xác nhận suy đoán của nàng: “Cảnh Nghi viện đã dựng

xong rồi, tiểu Hoàng tử cũng tròn hai tuổi, Thánh thượng mở tiệc mừng
song hỷ lâm môn.”

Cảnh Nghi viện? Cái tên thật quen thuộc, chẳng biết đã từng nghe ở đâu?

Chợt nhớ lại ngày ấy ở tửu lâu đã nghe vị trung niên văn sĩ dùng giọng điệu
mỉa mai nhắc tới chuyện Hoàng thượng vì Huỳnh phi mà lập cung dựng
điện. Vẻ như sực tỉnh, Quy Vãn hỏi Lâu Triệt: “Thiếp cũng phải tham dự
sao?” Tưởng tượng hôm đó sẽ xảy ra tình cảnh gì, nàng bỗng thấy run run.

Cùng Lâu Triệt đi gặp Huỳnh phi, chuyện mới thật kỳ quái làm sao.

“Tất nhiên rồi, nàng là thê tử của ta cơ mà.” Giọng nói ôn hòa như lời

khẳng định chắc nịch.

Nghe vậy Quy Vãn đành im lặng, chăm chú nhìn gương mặt trầm ổn

không lộ một chút cảm xúc nào của Lâu Triệt rồi đột nhiên hỏi: “Không
mâu thuẫn gì chứ?”

Lâu Triệt nhướng mày, hỏi lại: “Mâu thuẫn gì cơ?”

Quy Vãn buông bát, ngước lên bầu trời phía xa, nghĩ ngợi một chút mới

chậm rãi lên tiếng: “Phu quân đại nhân là thủ phụ đương triều, quyền
khuynh góc trời, thiên hạ có chuyện gì mà chàng không hay, biết rõ việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.