HỒNG RỰC ĐỎ - Trang 103

Chương 36

TÔI Ở LẠI BỆNH VIỆN CẢ ĐÊM với Jannie. Tôi chưa bao giờ buồn và
sợ như thế cả; nỗi sợ hãi là một thực thể hiển hiện siết chặt ngực tôi. Tôi
ngủ một lát, nhưng không nhiều. Tôi nghĩ đôi chút về các vụ cướp nhà băng
- chỉ để lái tâm trí mình đến một nơi nào khác. Những người vô tội đã bị sát
hại dã man, và điều đó đã tác động mạnh đến tôi và tất cả những người
khác.

Tôi cũng nghĩ về Christine. Tôi yêu nàng, không thể nào khác được, nhưng
tôi tin nàng đã đi đến quyết định về mối quan hệ của hai chúng tôi. Tôi
không thể thay đổi điều đó. Nàng không muốn ở bên một nhân viên điều tra
hình sự, còn tôi hầu như không thể làm gì khác.

Cả Jannie và tôi đều tỉnh giấc vào khoảng năm giờ sáng hôm sau. Phòng
của nó trông ra một cửa chớp thưng kính rộng rãi và một vườn hoa nhỏ.
Chúng tôi ngồi lặng lẽ và quan sát bình minh qua cửa sổ. Cảnh tượng tuyệt
vời và thanh bình đến độ nó lại khiến tôi buồn bã. Chẳng lẽ đây là bình
minh cuối cùng bên nhau của chúng tôi sao?
Tôi không muốn nghĩ như
vậy, nhưng tôi không thể nào xua ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình.

“Đừng lo, ba à,” Jannie nói, nó quan sát khuôn mặt tôi như cô đồng nhỏ,
như đôi lúc nó có thể làm. “Trong đời con sẽ còn nhiều bình minh diễm lệ...
dẫu vậy con cũng hơi lo sợ. Thật đấy.”

“Đúng vậy,” tôi nói. “Đó là cái cách nó luôn luôn tồn tại giữa chúng ta.

“Vâng. Vì thế mà con sợ,” Jannie khẽ đáp.

“Ba cũng thế, con gái bé bỏng ạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.