HỒNG RỰC ĐỎ - Trang 102

“Thực ra thì cháu phần nào thích nghề này,” Jannie nói với Nana và
Damon. “Mọi người biết rằng cháu phải là trung tâm của sự chú ý. Và đừng
lo lắng - cháu sẽ trở thành bác sĩ. Trên thực tế, từ giờ trở đi hãy gọi cháu là
bác sĩ Jannie.”

“Chúc ngủ ngon, bác sĩ Jannie. Hãy mơ những giấc mơ ngọt ngào,” Nana
dịu dàng nói từ bên ngưỡng cửa. “Bà sẽ gặp lại cháu vào ngày mai, cháu
yêu.”

“Chúc ngủ ngon,” Damon nói. Cu cậu quay đi rồi quay lại. “Ồ phải rồi - bác
sĩ Jannie.”

Bố con tôi im lặng một lát sau khi Nana và Damon đã ra về. Tôi bước tới và
choàng tay ôm lấy nó. Tôi nghĩ rằng cảnh chia tay là quá nặng nề cho cả hai
chúng tôi. Tôi ngồi trên mép giường và ôm con như thể nó sẽ suy sụp.
Chúng tôi ngồi như thế hồi lâu, chỉ nói thật ít, hầu như chỉ ôm nhau

Tôi ngạc nhiên khi thấy Jannie nhanh chóng thiếp đi trong tay tôi. Cuối
cùng đó là lúc những dòng lệ bắt đầu trào ra từ mắt tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.