HỒNG RỰC ĐỎ - Trang 107

Khoảng mười lăm phút sau, Nana và tôi được phép vào phòng hồi sức.
Ngay tức thì tôi cảm thấy vui vẻ, lâng lâng dễ chịu. Jannie là bệnh nhân duy
nhất trong phòng. Chúng tôi lặng lẽ đến bên giường của nó, gần như đi trên
đầu ngón chân. Một tấm băng che cái đầu bé nhỏ của nó. Nó được nối với
những chiếc máy theo dõi và một chiếc giá truyền dịch đế rộng.

Tôi cầm một tay Jannie. Nana cầm tay kia. Nó đã ổn, họ đã thành công.

“Tôi có cảm giác như mình đã sống và đã tới thiên đường vậy,” Nana nói
với tôi, và bà mỉm cười. “Anh không thấy vậy sao?”

Jannie cựa quậy và bắt đầu tỉnh dậy sau khoảng hai mươi lăm phút được
đưa vào phòng hồi sức. Bác sĩ Potito được gọi và quay lại trễ hơn đôi chút.
Ông đề nghị nó thở sâu rồi cố ho.

“Cháu có đau đầu không hả Jannie?” ông hỏi.

“Cháu nghĩ là có,” con bé đáp

Sau đó Jannie nhìn Nana và tôi. Thoạt tiên nó nheo mắt, đoạn nó cố mở to
mắt. Rõ ràng nó vẫn còn choáng. “Chào ba. Chào bà. Con cũng biết ba và
bà đã tới thiên đường,” cuối cùng Jannie nói.

Rồi tôi xoay đi để Jannie có thể thấy cái tôi đã làm.

Tôi đã cắt một chút tóc ở phía sau đầu. Y như nó vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.