chiếc sơ mi lụa màu đen, quần đen, và đi giày đế bằng. Gã có mái tóc đen
chải ngược ra sau và chòm râu dê.
“Một cuộc sát hạch hả? Không, không hề. Nếu muốn, vụ này là của các
ông. Tôi biết các ông làm ăn ra sao. Tôi biết tất cả về các ông. Tôi nào có lạ
gì thành tích của các ông.”
Macdougall nhìn thẳng vào nguồn sáng rực rỡ, như thể cái nhìn của gã có
khả năng xuyên qua chúng. “Việc này cần phải có một cuộc gặp tay đôi,” gã
lạnh lùng nói. “Đó là cách duy nhất để chúng tôi hành sự.”
Tên Trùm đứng bật dậy. Hắn sững sờ và cáu kỉnh. Chân ghế của hắn tạo ra
tiếng lạo xạo rất to khi trượt trên sàn nhà. “Ngay từ đầu các ông đã được
thông báo rằng việc đó không thể được. Cuộc gặp kết thúc.”
Một sự im lặng nặng nề trùm lên căn phòng khách sạn. Macdougall đưa mắt
nhìn Stringer và Shaw. Gã gãi chòm râu dê vài lần rồi bật cười vang. “Tôi
chỉ thử thôi, đồng sự ạ. Tôi đoán chúng tôi có thể sống mà không nhìn thấy
mặt ngài. Ngài có mang theo tiền công của chúng tôi không đấy?”
“Tôi có tiền, thưa các quý ông. Năm mươi nghìn đôla. Chỉ tính riêng cuộc
gặp với tôi. Tôi luôn luôn giữ lời.”
“Và chúng tôi có thể ra đi với khoản tiền đó nếu chúng tôi không thích kế
hoạch của vụ này
Bây giờ đến lượt tên Trùm nở nụ cười. “Các ông sẽ thích kế hoạch này
thôi,” hắn nói. “Các ông sẽ đặc biệt thích phần chia cho các ông. Mười lăm
triệu đôla đấy. Tôi sẽ liên lạc với các ông sau.”