mối ác cảm với chúng. Y cướp nhà băng vì tiền, nhưng giết người chắc là
để trả thù.Việc này chúng ta vẫn còn chưa chắc chắn.”
Tôi nhìn quanh phòng. Tất cả đang lắng nghe thay cho cãi lộn. “Ít ngày
trước chúng tôi đã tìm ra và thẩm vấn một người đàn ông tên là Tony
Brophy. Hắn được tuyển mộ cho một trong các vụ cướp nhưng đã bị loại.
Hắn không đủ tàn nhẫn. Hắn không phải là sát thủ.”
Betsey tiếp lời. “Chúng ta huy động hơn hai trăm đặc vụ. Chúng ta chỉ
chậm hơn chúng đôi phút tại vụ cướp Chase ở D.C.,” cô nói. “Chúng tôi
biết hắn tự nhận mình là Ông Trùm. Đã có nhiều tiến triển trong một
khoảng thời gian tương đối ngắn.”
Pollett quay sang giám đốc FBI và gật đầu cộc lốc. “Tôi không thỏa mãn,
nhưng ít nhất thì cuối cùng tôi cũng đã nhận được vài câu trả lời. Nhiệm vụ
của anh là tóm tên Trùm này, Ron ạ. Làm đi. Những gì đang xảy ra khiến
cho toàn bộ hệ thống tài chính của chúng ta xuất hiện thương tổn. Những
cuộc thăm dò dư luận cho thấy lòng tin vào các nhà băng đang suy giảm.
Và đấy là thảm họa đối với đất nước này. Tôi bảo đảm rằng tên Trùm của
anh đã hiểu ra điều đó.”
Mười phút sau, Betsey Cavalierre và tôi cùng đi thang máy xuống gara
ngầm của giám đốc FBI. Kyle ở lại đi sau với giám đốc Burns.
Khi chúng tôi xuống đến tầng hầm, Betsey nói, “Tôi nợ anh cái vụ trên lầu.
Anh đã cứu tôi. Đúng là vận đỏ. Tôi chút xíu nữa thì đã bị tống khứ vì cái
Phố Wall tự cao tự đại khốn kiếp ấy.”
Tôi nhìn cô và một nét cười vụt hiện trên mặt tôi. “Cô dứt khoát là người
bẳn tính. Tôi hy vọng cô không ác cảm với cánh Đại Kinh doanh hay hệ
thống nhà băng?”
Cuối cùng cô toét miệng cười. “Tất nhiên là tôi ác cảm. Ai mà không cơ