HỒNG RỰC ĐỎ - Trang 168

Chương 60

NHỮNG KẺ BẮT CÓC cuối cùng cũng gọi cho ban giám đốc
MetroHartford vào lúc một giờ mười phút. Chỉ còn ba mươi lăm phút nữa là
đến thời hạn chót.

Chúng tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi lỡ mất thời hạn chót. Hoặc
nếu những kẻ bắt cóc lỡ, cho dù chúng làm điều đó có chủ đích.

Betsey và tôi vội vã tới khách sạn Mayflower. Chúng tôi có hai cơ may nho
nhỏ, nhưng căn cứ vào đường hướng phát triển của sự việc cho đến lúc đó
thì chúng tạo cảm giác lớn hơn nhiều. Cơ may thứ nhất là cửa phục vụ của
gian bếp dẫn tới một cầu tàu chất hàng và một con hẻm. Khi Clinton đọc
diễn văn nhậm chức, Cơ quan Tình báo đã đóng ở đó. Chúng tôi sử dụng
con hẻm để đột nhập vào bên trong mà không bị phát hiện. Cơ may thứ hai
là các đặc vụ FBI trong khách sạn đã biết rằng căn phòng nơi hội đồng
MetroHartford đang nhóm họp, phòng Trung Hoa, có thứ duy nhất có thể
hữu ích đối với chúng tôi. Ở phía sau căn phòng đó có một cầu thang hẹp
bằng kim loại. Cầu thang này dẫn tới một lối đi hẹp phía trên hành lang. Ở
đó có những lỗ quan sát nhỏ vì thế chúng tôi có thể theo dõi và nghe ngóng
mà không bị phát hiện.

Betsey và tôi vội vã đi lên lối đi hẹp và nép mình tít bên trên phòng họp. Lẽ
ra chúng tôi không cần phải lo lắng.

Những kẻ bắt cóc vẫn giữ liên lạc.

“Chúng tôi cho rằng FBI và có thể cả cảnh sát Washington lúc này đang
can thiệp,” giọng của một kẻ bắt cóc vang lên qua chiếc micro trong phòng
Trung Hoa. “Chúng tôi không phản đối. Chúng tôi hoàn toàn tôn trọng điều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.