HỒNG RỰC ĐỎ - Trang 170

chúng con đã là thế này! Chúng sẽ giết các con tin mất thôi!”

Tôi đặt mạnh tay lên vai ông ta. “Bình tình nào. Làm ơn đi. Tiền chuộc có
được thu xếp đúng như chúng yêu cầu không?” tôi hỏi.

Ông ta gật đầu. “Dĩ nhiên. Kim cương sẽ đến đây bất kỳ lúc nào. Tiền thì đã
tới rồi. Chúng tôi đang làm phần của mình, tất cả những gì chúng tôi có thể.
Người của các vị đang làm gì hả?”

Tôi tiếp tục nói bằng giọng ôn tồn. “Và không ai tại MetroHartford nghe
được lời nào về việc tiền và kim cương sẽ được giao ở đâu chứ? Đây là câu
hỏi quan trọng đấy.”

Giám đốc hãng bảo hiểm tá hỏa, và có lý do chính đáng. “Anh đã nghe gã
đàn ông nói qua điện thoại rồi đấy. Gã nói chúng sẽ liên lạc. Không, chúng
tôi không nghe được tí gì về nơi giao tiền và kim cương cả.”

“Đó là tin tốt, ngài Dooner ạ. Chúng hành động một cách chuyên nghiệp.
Chúng tôi cũng vậy. Tôi không tin chúng đã làm hại người nào. Chúng ta sẽ
đợi cú điện thoại tiếp theo. Việc trao đổi là phần khó khăn nhất đối với
chúng.”

“Vợ tôi đang ở trên chiếc xe buýt,” giám đốc điều hành nói. “Cả con gái tôi
cũng vậy.”

“Tôi biết,” tôi trấn an ông ta. “Tôi biết mà.”

Và tôi còn biết rằng tên Trùm có vẻ thích làm thương tổn các gia đình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.