HỒNG RỰC ĐỎ - Trang 206

“Đến hết đời.” Jannie cho Damon biết sự thật. “Thậm chí còn lâu hơn thế.”

Bất thình lình một cơn hoảng sợ thoáng qua trên mặt Jannie. “Con không
thể về nhà được, phải không ba?” nó hỏi tôi.

Tôi gật đầu và mỉm cười. “Chắc là con có thể. Nhưng những gì con không
thể làm là một mình rời khỏi đây. Quy định của bệnh viện mà, cô y tá nhỏ.”

Jannie có vẻ tiu nghỉu. “Không phải là trên xe đẩy. Con ra đi là phải hoành
tráng.”

Tôi cúi xuống đón nó. “Phải đấy, trên xe đẩy,” tôi nói. “Nhưng lúc này con
đã ăn mặc chỉnh tề. Trông con rất tuyệt cho chuyến đi của mình đấy, nàng
công chúa ạ.”

Chúng tôi dừng lại nơi phòng trực, Jannie chào tạm biệt và nhận những cái
ôm thắm thiết. Sau đó chúng tôi rời bệnh viện St. Anthony.

Giờ nó đã khỏe. Khối u đã được cắt bỏ là u lành. Giấy khám sức khỏe ghi
không còn bệnh, và tôi chưa bao giờ có cảm giác nhẹ nhõm như thế trong
đời. Nếu tôi đã từng quên là nó quý giá chừng nào với tôi, tôi ngờ rằng tôi
đã có lúc quên, thì điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Jannie, Damon, và
tiểu Alex là những báu vật của tôi.

Chưa đầy mười phút phút chúng tôi đã về đến nhà, và Jannie tinh nghịch
như một cún con trên xe. Nó ló mặt ra khỏi cửa sổ xe để mở và tròn mắt
nhìn chằm chằm vào mọi thứ và hít thở bầu không khí có vị khói của thành
phố, cái mà nó tuyên bố là kỳ lạ, là tuyệt đối khác thường.

Khi chúng tôi đến nhà và tôi đỗ xe, Jannie từ từ xuống xe, gần như là cính.
Nó nhìn lên ngôi nhà cũ của chúng tôi như thể nó là Nhà thờ Đức Bà vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.