HỒNG RỰC ĐỎ - Trang 212

nhất ở Washington đêm đó. Nana đã nấu món gà tây, món bà vẫn làm hai
tháng một lần. Bà bảo thịt gà tây được nấu đúng kiểu thế này quá cầu kỳ
nên chỉ có hai lần trong một năm thôi, vào Giáng sinh và lễ Tạ ơn.

“Anh xem cái này rồi chứ, Alex?” bà hỏi và đưa cho tôi bài báo bà đã cắt ra
từ tờ Washington Post. Đó là bản danh sách được biên soạn bởi Hội đồng
Quyền Trẻ em về những nơi tốt nhất và xấu nhất trong việc nuôi dạy trẻ.
Washington D.C. đứng chót.

“Cháu đọc rồi,” tôi đáp lời bà. Tôi không thể cưỡng được chút châm chọc.
“Bây giờ bà đã hiểu vì sao cháu lại làm việc trễ nhiều đêm như thế. Cháu
đang cố dọn sạch cái sự nhớp nhúa ghê gớm này tại thủ đô của chúng ta.”

Nana nhìn vào mắt tôi. “Anh đang thua đấy, anh bạn ạ,” bà nói.

Điều trớ trêu nhất là, đây là đêm chúng tôi luôn dành cho buổi tập quyền
anh hàng tuần. Jannie năn nỉ tôi xuống lầu với Damon và nó được phép
xem. Damon đã có sẵn phản ứng cho trường hợp này. “Em chỉ muốn xem
anh cũng bị đưa vào bệnh viện thôi.”

Jannie bẻ lại. “Tầm bậy. Vả lại, bác sĩ Petito nói những buổi học quyền anh
và ‘cú đấm hão’ của anh chẳng liên quan gì đến khối u của em cả. Đừng tự
phỉnh mình nhé, anh Damon, anh đâu phải là Mohammad Ali.

Thế là chúng tôi xuống tầng hầm và tập trung chú ý vào động tác chân -
khái niệm cơ bản. Thậm chí tôi còn cho chúng thấy bằng cách nào Ali đã
làm hoa mắt Sonny Liston trong hai trận đấu đầu tiên ở Miami và Lewiston,
Maine, và rồi làm điều tương tự với Floyd Patterson sau khi Patterson đã
nhạo báng anh một thời gian dài trước trận đấu.

“Đó là bài học quyền anh hay là lịch sử cổ đại hả ba?” cuối cùng Damon
hỏi, giọng hơi bất mãn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.