HỒNG RỰC ĐỎ - Trang 220

Mắt tôi trợn tròn. Tôi không thể tin được điều đó. “Bà đã làm món thịt bò
rôti thật à?” tôi hỏi Nana.

Bà cười khúc khích một lát. “Đương nhiên là không. Tuy nhiên chúng ta có
món sườn bê hảo hạng.” Nana thậm chí còn cười to hơn. Sườn bê hảo hạng
hẳn là món khoái khẩu thứ nhì của tôi - và tôi vẫn đói sau khi dùng món của
khách sạn, thịt bò hun khói tẩm nhiều gia vị và pho mát đã chế biến phết lên
thứ bánh mì đen khô khốc.

Nana lại cười phá lên. “Chúng ta có bánh sandwich kẹp thịt gà tây. Nhưng
chúng ta chưa ăn xong món bánh hấp hồ đào nóng hổi nhà làm. Đúng kiểu
nhé. Jannie và Damon đang ở ngay đây. Mấy bà cháu đang chơi trò sắp chữ,
và ta đang ăn hết cả tiền tiết kiệm của chúng.”

“Nana thắng có mười hai điểm và bà đã đi lượt của bà rồi,” Jannie nói khi
nó cầm ống nghe. “Ba ổn chứ, ba?” con bé hỏi, giọng trở nên trìu m

“Sao ba lại không ổn hả?” tôi hỏi. Thực tế thì tôi đang cảm thấy dễ chịu
hơn. Nana đã làm tôi vui. “Con sao rồi?”

Jannie cười khúc khích. “Con khỏe hết sức. Anh Damon chu đáo đến kinh
ngạc. Anh ấy mang bài tập từ trường về cho con và tất cả đã được làm rồi.
Tuyệt cú mèo! Con sắp chiếm ngôi đầu rồi, vĩnh viễn, trong trò chơi sắp
chữ. Tuy thế, cả nhà đều nhớ ba. Đừng để bị thương nghe ba. Ba không
dám chịu đau chứ?”

Tôi cảm thấy khá mệt, nhưng tôi lê bước trở lại hoàn thành buổi làm việc
với các đặc vụ FBI. Đừng để bị thương, tôi ngẫm ngợi khi đi dọc dãy hành
lang dài dặc của khách sạn. Jannie bắt đầu lên giọng giống hệt Christine rồi.
Đừng để bị thương. Anh không dám chịu đau đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.