HỒNG RỰC ĐỎ - Trang 253

Tôi quan sát mắt gã lờ đờ khi mờ khi tỏ. Gã rõ ràng là kẻ lanh lợi và chín
chắn. Tên Trùm chăng? Tôi kiên nhẫn chờ nghe gã muốn gì ở tôi. Gã muốn
điều gì đó.

“Tôi đã thấy nhiều thám tử làm việc này,” gã nói, đoạn nhả ra một đám
khói. “Anh biết cách lắng nghe đấy. Anh không phạm sai lầm.”

Một thoáng im lặng. Cả hai chúng tôi chẳng có gì phải vội. “Anh muốn gì ở
chúng tôi hả?” cuối cùng tôi hỏi.

“Hỏi đúng rồi đấy, thám tử ạ. Tôi sắp bắt đầu chuyện đó đây. Anh biết đấy,
lúc đầu tôi cũng là một cảnh sát khá tử tế,” gã nói. “Giờ là lúc những lý
tưởng cơ bản đó rạn nứt đến mức anh phải thận trọng.”

“Tôi sẽ cố nhớ,” tôi nói và cười nhạt, cố không tỏ ra kẻ cả.

“Cái gì ngăn cản anh hả?” Macdougall hỏi. Gã có vẻ thích thú câu trả lời
của tôi. Có lẽ tôi làm gã khoái chí. Dẫu vậy, có vẻ hợp lý hơn là gã đang
giỡn tôi. Cái đó lúc này chẳng

Tôi nhìn vào mắt gã và tôi thấy sự trống rỗng, có lẽ cả niềm hối tiếc. “Tôi
không muốn làm gia đình tôi, hay bản thân tôi thất vọng. Đó là cách tôi
trưởng thành. Có thể tôi không giỏi tưởng tượng cho lắm.”

Khói tuôn ra qua kẽ ngón tay gã. “Anh hỏi tôi muốn gì ư? Đó là câu hỏi
thích hợp đấy. Tôi luôn luôn hành động hoàn toàn chỉ vì tư lợi, luôn là như
vậy.” Gã thở dài rõ to. “Được thôi, để tôi nói cho anh biết tôi đang tìm kiếm
cái gì nhé.”

Tôi thừa biết phải lắng nghe, không hỏi han gì hết.

“Trước hết, không có ai bị thương trong vụ MetroHartford. Chúng tôi chưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.