HỒNG RỰC ĐỎ - Trang 256

“Việc này không tốt,” Damon nói, nhìn tôi chăm chú từ bên kia bàn ăn.
“Phải không ba?”

Tôi ngoác miệng cười với con. “À, điều đó chỉ đúng một nửa. Ba bắt đầu
chuyện này ở đâu bây giờ nhỉ?” tôi nói, ngay từ đầu đã có phần chệch
choạc.

“Từ đầu đi ạ,” Jannie đề nghị.

Từ đầu ư? Từ đầu chính xác là chỗ nào?

Cuối cùng tôi đi vào chủ đề. “Cô Christine và ba đã có một thời gian dài
gần gũi với nhau. Ba nghĩ cả hai đứa đều biết việc đó. Ba và cô vẫn thân
thiết, nhưng gần đây nhiều chuyện đã thay đổi. Sau năm học này, cô ấy sẽ
rời Washington. Ba vẫn chưa biết cô ấy sẽ đi đâu. Tuy nhiên chúng ta sẽ
không còn gặp cô thường xuyên như trước nữa.”

Miệng Jannie há hốc đầy kinh ngạc, còn Damon thì nói thẳng. “Ở trường cô
ấy chẳng giống ai, ba à. Tất cả đều nói vậy. Cô ấy dễ cáu. Trông cô ấy lúc
nào cũng buồn.”

Tôi đau lòng khi nghe điều đó. Tôi có cảm giác một phần là lỗi của tôi. “Cô
ấy đã phải chịu đựng một chuyện rất tồi tệ, rất đáng sợ,” tôi nói với nó. Bất
kỳ ai cũng khó mà tưởng tượng ra những gì đã xảy ra với cô ấy. Cô ấy vẫn
đang bình phục sau chuyện đó. Việc này có thể kéo dài hơn chút ít.”

Cuối cùng Jannie lên tiếng, và giọng nó nhỏ nhẹ đáng kinh ngạc. Mắt nó
đầy ắp âu lo. “Còn em con thì sao?” Jannie hỏi.

“Tiểu Alex sẽ đến sống với chúng ta. Đó là tin vui, ba hứa đấy.”

“Hoan hô! Hoan hô!” Jannie reo to và ứng khẩu một trong những khúc vũ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.