Chương 25
CÁC VỤ CƯỚP NHÀ BĂNG xảy ra quá nhanh, vụ nọ kế tiếp vụ kia, giống
như những con bài đô mi nô đang sụp đổ. Bất cứ kẻ nào đứng sau chúng
cũng không muốn cho chúng tôi cơ hội suy nghĩ, nín thở, hay trở tay.
Rosslyn chỉ cách bệnh viện St. Anthony chừng mười lăm phút đi đường.
Tôi không biết mình sẽ tìm được gì ở đó: những hành động hung ác có thể
xảy ra hay số lượng những xác chết.
Chi nhánh First Virginia chỉ cách đại bản doanh của tập đoàn Bell Atlantic
một khối nhà. Đây lại là một nhà băng độc lập nữa. Liệu điều đó có ý nghĩa
gì với bọn cướp hay không? Hầu như là chắc chắn. Tuy nhiên, đó là cái gì?
Một ít manh mối mà chúng tôi có được cho đến lúc này không nói lên vấn
đề gì. Ít nhất cũng là không đối với tôi.
Tôi để ý đến một tiệm cà phê Dunkin’ Donuts và một cửa hàng Blockbuster
video[1] nằm phía bên kia đường. Nhiều người đi ra đi vào. Khu ngoại ô
nhộn nhịp và hoạt động như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
[1] Cửa hàng băng hình những phim ăn khách.
Có cái gì đó dứt khoát đã xảy ra.
Tôi phát hiện ra bốn chiếc xe mui kín màu thẫm đậu sát nhau trong bãi đỗ
xe của nhà băng. Tôi ngờ đó là xe của FBI và đánh xe vào gần bên chúng.
Tại hiện trường chưa có xe cảnh sát. Kyle đã gọi tôi, nhưng anh lờ tịt cảnh
sát Rosslyn. Đấy không phải là dấu hiệu tốt.
Tôi chìa huy hiệu thám tử cho một đặc vụ cao kều đứng gác ở cửa sau. Cậu
ta trạc ba mươi tuổi. Căng thẳng và sợ hãi.