“Mọi người ở đây cả,” Christine nói. Nàng không hề đá lông nheo với tôi.
“Ước gì tôi có chiếc máy ảnh.”
“Ồ, chúng con luôn muốn điều này,” Jannie nói với nàng. “Đây mới đúng là
gia đình chúng ta.”
Chúng tôi nói chuyện một chút, nhưng chủ yếu là nghe Jannie mô tả cái
ngày dài dặc và đáng sợ của nó. Jannie dường như rất dễ bất ngờ bị tổn
thương, nó quá non nớt. Bữa tối của nó được mang tới lúc năm giờ. Thay vì
phàn nàn về đồ ăn nhạt nhẽo của bệnh viện, nó so sánh với những món ăn
yêu thích do Nana nấu.
Chuyện đó khiến mọi người phì cười, trừ Nana. Bà giả bộ phật ý. “Được
thôi, khi về nhà chúng ta có thể đặt bữa từ bệnh viện,” Nana nói và giận dữ
nhìn Jannie. “Đỡ cho bà nhiều phiền phức và công việc.”
“Ồ, bà thích làm việc mà,” Jannie bảo Nana. “Và bà thích phiền phức nữa.”
“Gần nhiều bằng cháu thích chọc bà,” Nana phản đối.
Khi Christine đứng dậy ra về thì cô y tá chuyển đến một cuộc gọi từ bệnh
viện. Cô thông báo rằng có một cuộc gọi quan trọng cho thám tử Cross. Tôi
rên rỉ và lắc đầu. Mọi người chăm chú nhìn tôi khi tôi cầm lấy ống nghe.
“Được mà, ba,” Jannie nói.
Kyle Craig trên đường dây. Anh có tin xấu. “Tôi đang trên đường tới chi
nhánh First Virginia ở Rosslyn. Chúng lại cướp một nhà băng nữa, Alex à.
Mắt Nana bắn vào tôi những mũi tên tẩm thuốc độc. Christine không nhìn
tôi. Tôi cảm thấy có lỗi và hổ thẹn, mà tôi đâu có làm điều gì sai trái cho
cam.