Chỗ này, là nơi năm năm trước cô ta bị cưỡng bức, hình ảnh dơ bẩn ghê
tởm đến bây giờ vẫn hiện rõ trong mắt cô ta, giày vò cô ta, lòng hận thù
trong lòng cô ta xông tới, như một con rồng gian ác xấu xí đang kêu gào.
Cô ta phải trải qua những việc bi thảm và nhục nhã này, đều do lỗi của
Uất Noãn Tâm. Cô ta không thể, cũng sẽ không dễ dàng buông tha. Cho dù
chết, cũng phải kéo con ả kia cùng xuống địa ngục!
………………
Có lẽ quá lâu rồi không có lý do để nghỉ ngơi, Uất Noãn Tâm ngủ một
giấc thật dài, khi tỉnh lại, đã hơn mười giờ. Đầu tóc rối tung đi ra ngoài,
Nam Cung Nghiêu đang ở trong bếp, quay đầu nhìn cô cười. “Dậy rồi à,
sao không ngủ thêm chút nữa?”
Nam Cung Nghiêu, nhà bếp?
Có chút bất ngờ khi thấy cảnh này!
“Anh không phải………..đang nấu cơm trưa chứ?”
“Vốn dĩ địn như vậy, nhưng nghĩ đến tay nghề không tốt, vẫn không nên
làm ảnh hưởng đến em! Không phải em thích ăn tôm hầm ớt cay ở nhà
hàng Long Đằng sao? Anh đã mua về rồi nè.”
“Sao anh biết được vậy?” Nếu không nhớ lầm, cô chỉ nói qua một lần thì
phải?
“Anh quan tâm em nhiều hơn so với những gì em tưởng tượng đó.”
Mặt cô đột nhiên đỏ lên, thì thào. “Nói dối không biết chớp mắt.”
“Em biết rõ anh không nói dối!” Anh bưng đồ ăn lên bàn, đẩy cô. “Mau
đi rửa mặt đi, không đồ ăn nguội mất.”