nớp lo sợ, luôn muốn giải thích, nhưng không cách nào tìm được cơ hội chỉ
có hai người.
Cho đến lần thứ hai anh đến lấy nước, cô mới vội vàng đuổi theo, giữ
anh lại. “Em và Nam Cung Nghiêu không có gì cả, chỉ là…………”
“Không cần phải giải thích đâu, anh tin em mà.” Ánh mắt và giọng điệu
của anh rất bình thản, chẳng có chút giận giỗi nào. Nhếch môi, nở nụ cười
dịu dàng, xoa mặt cô. “Mấy ngày này vất vả cho em rồi, anh xin nghỉ phép
một tuần, để chăm sóc ông nội, em nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
“Nhưng em không muốn nghỉ, em muốn ở bên ông. Xin anh đừng xem
em như người ngoài nữa, được không? Em có thể chia sẽ ngọt bùi, cũng
tình nguyện chịu đắng cay với anh. Ông không phải trách nhiệm của một
mình anh, mà là người thân của hai chúng ta.”
Ngũ Liên một tay dắt tay cô, đôi lông mày thoáng chốc giãn ra, giọng nói
lấy lại sức sống vốn có của nó. “Chúng ta cùng nhau đi lấy nước.”
……………………..
Trời quang mây đãng, Ngũ Liên và Uất Noãn Tâm đẩy Ngũ Chấn Quốc
ra ngoài vườn hoa đi dạo.
“Lúc trước nơi này rất tấp nập, ông nội có rất nhiều cấp dưới sau khi xuất
ngũ, đều đến đây dưỡng già. Lúc ông rãnh rỗi, rất thích đến đây với bọn họ,
đánh cờ tướng, nói chuyện phiếm về những ngày còn sống trong quân đội.
Khi đó, ông thường kêu anh cùng đến đây. Nhưng anh bận việc ăn chơi
đàng điếm, lấy mọi cớ từ chối. Số lần ở bên ông, có thể đếm trên đầu ngón
tay.”
“Sau đó, những người đó lần lượt qua đời, ông nội rất cô đơn, nên đã
chuyển đến nơi này, anh vẫn như cũ rất ít khi đến thăm ông. Trải qua