"Cởi......."Nam Cung Nghiêu lười biếng nói ra chữ đó, cầm lấy điếu
thuốc ở trên bàn, châm thuốc một cách rất tự nhiên, ngón giữavà ngón trỏ
kẹp tao nhã điếu thuốc ở giữa, xuyên qua làn khói, nheo đôi ngươi màu
xanh thẫm xinh đẹp mà hẹpdài đánh giá cô, thậm chí còn thô tục nhả khói
về phía cô.
Khóemôi nhếch lên thànhđường vòng cung một cách mỉa mai, giống như
đang thưởng thức một sự ti tiện củakẻ làm gái.
UấtNoãn Tâm nghiến răng, mở hết tất cả cúc áo,chỉ còn lại đồ lót.
Lànda trắng như tuyết lộ ea trước mắt anh, kèm theo đó là cảm giác nhục
nhã.
Nhưngnhư vậy vẫn chưa đủ, ánh mắt của Nam Cung Nghiêu đột ngột
nóng lên, lạnh nhạtthúc giục: "Tiếp tục cởi......"
Tênma quỷ này!
UấtNoãn Tâm đành phải cởi quần ra, trên người từtrên xuống dưới chỉ
còn sót lại đồ lót. Hai tay ôm ngực, xấu hổ và khó chịu.
"Chỉđược đến thế thôi sao? Hình như còn chưa cởi đủ sạch sẽ thì phải?
Có cần tôi giúp không?" Nam Cung Nghiêu đứng dậy, điđến phía sau cô,
dán vào người cô, cọ sát cách một lớp quần áo mỏng.
Bàntay mang theo sự lạnh lẽo và chai sần đặt trên bả vai cô, làm cho cô
run lên, tránh né theo bản năng."Không cần......"
"Xuỵt..........đừngnhúc nhích! Để tôi giúp em!" Anh dịu dàng dỗ dành
nhỏ nhẹ, hơi thở nóngrực phả ra ở sau tai cô, nóng bỏng.
Cảngười Uất Noãn Tâm nóng rang lên, giống như con tôm bị luộc chín,
co người lại, nước mắtđảo quanh trong khóe mắt vì xấu hổ và tức giận, nức