Khuôn mặt tiều tụy của anh làm cho cô không dám nhìn thẳng, quay mặt
đi, nắm chặt tay lại đè nén nước mắt. "Không phải Nam Cung Nghiêu bắt
em đi, mà do em tự bỏ đi."
Ngũ Liên không dám tin mở to hai mắt, "em nói gì hả? Chính em tự bỏ
đi sao? Không! Anh không tin!"
"Đó là sự thật! Bởi vì đột nhiên em thấy hối hận, không có dũng cảm kết
hôn với anh. Cho nên, em chọn cách bỏ đi."
"Không thể nào! Lúc anh đi, rõ ràng em vẫn còn tốt mà, làm sao có thể
bỏ đi chứ? Nhất định là Nam Cung Nghiêu, chính anh ta uy hiếp em đúng
không? Anh ta rốt cuộc đã làm gì em hả, em nói anh nghe đi! Đừng lừa gạt
anh nữa!"
"Em không có gạt anh! Em không muốn anh bị liên lụy, không muốn liên
lụy nhà họ Ngũ, không muốn hại anh chỉ còn hai bàn tay trắng, cho nên em
phải bỏ đi!"
"Nhưng em đã hứa với anh, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng sẽ ở bên anh
mà."
"Đúng vậy! Lúc đó em đã nghĩ như vậy. Nhưng ngay giây phút thực sự
kết hôn, em mới ý thức được, em không thế ích kỷ như vậy. Em không có
cách nào mở to mắt nhìn anh vì em rơi vào cảnh khốn cùng, em không
muốn em trả thành tai họa của anh."
Uất Noãn Tâm ép buộc mình phải nói những lời trái lương tâm đó.
Cô biết rõ như vậy sẽ làm cho anh rất đau khổ rất tuyệt vọng, nhưng
đứng ở góc độ khác mà nói, cô càng không bằng lòng để anh nhìn thấy
đoạn phim ghê tởm đó, điều đó như lấy cả mạng anh rồi! Cũng sẽ làm cho
nhà họ Ngũ phải xấu hổ.