vậy?"
"Xảy ra chút sự cố, phải lùi chuyến bay lại hai giờ. Chúng ta đợi thêm
chút, không sau đâu!"
Cô trả lời rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất lo lắng, mỗi một phút
đều rất sốt ruột. Cô sợ, cô sợ Nam Cung Nghiêu sẽ xuất hiện một cách đột
ngột.
Cô hiểu rõ thế lực của anh, bản thân mình không thể nào trốn thoát được,
nhưng cô vẫn muốn chạy trốn, cho dù nhiều một ngày cũng được.
Cơn ác mộng này, chèn ép đến mức làm cho cô thở không nổi. Nếu
không chạy trốn, cô sợ cô sẽ chết ở đây mất.
Cuối cùng cũng nghe thấy loa phát thanh vang lên thông báo làm thủ tục,
Uất Noãn Tâm dắt Uất Thiên Hạo, bước chân vội vã, giống như đang trốn
tránh một trận dịch đáng sợ vậy.
Máy bay sắp cất cánh, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng lặng lẽ nói một
câu xin lỗi với Ngũ Liên! Chính cô không thể làm được những gì mình đã
hứa, đã làm anh đau khổ. Cô không hy vọng xa vời anh sẽ tha thứ cho cô,
chỉ mong anh đừng oán hận cô như vậy.
Cùng lúc đó, tại văn phòng tổng tài của Hoàn Cầu.
Nam Cung Nghiêu biết được tin Uất Noãn Tâm làm thủ tục xuất cảnh,
trong lòng anh cất lên một tiếng cười giễu đối với sự ngây thơ của cô.
Cô cho rằng, đến Hà Lan là có thể chạy thoát sao?
Thật buồn cười!
Mỗi hành động của cô, đều trong tầm quan sát của anh, ở trong lòng bàn
tay của anh, cô có thể chạy thoát được, bởi vì anh muốn mượn cơ hội này