“Bởi vì cô ấy không yêu anh.” Một câu không yêu, là một sự giải thích
hợp lý cho tất cả mọi chuyện, cũng xóa bỏ hết bảy năm cố gắng của anh,
hơn nữa anh cũng không thể có bất kỳ câu oán hận này.
“Vậy anh yêu cô ấy không?”
“Yêu!” Về điều này, anh luôn hiểu rất rõ. Bởi vì hiểu quá rõ, cho nên mới
tra tấn mình như vậy, chỉ vì muốn thoát khỏi tình cảm dành cho cô. Nhưng
tất cả những gì anh làm, càng làm cho chính anh hiểu sâu sắc hơn, chính
mình yêu cô biết bao nhiêu.
Hứa Linh Lung đột nhiên cảm thấy khó thở, cô có cảm giác mình mất hết
mọi can đảm. “Vậy tại sao anh lại đính hôn với em chứ? Anh xem em là gì
hả?”
“Xin lỗi em! Từ đâu anh đã nói với em, anh không thể yêu em.” Điều
này cũng làm cho Ngũ Liên rất buồn phiền. “Nếu như tình cảm có thể di
chuyển, nhất định anh sẽ yêu em. Nhưng, anh làm không được.”
“Cô ấy đã ở bên người khác rồi, anh còn cần gì phải u mê không tỉnh
chứ?”
“Em biết rõ anh không yêu em, em vẫn đính hôn với anh, đó cũng không
phải là u mê không tỉnh sao? Anh hứa với em, nếu đã đính hôn với em, anh
nhất định sẽ có trách nhiệm với em. Nhưng trong trái tim anh, vẫn chưa có
em, anh cũng không thể chắc chắn, sau này sẽ có em hay không. Em cứ coi
như, đây là một ván bài đi!”
Hai mắt Hứa Linh Lung đỏ lên, nở nụ cười đau khổ.
Bắt đầu từ lúc nào, tình cảm cũng trở thành một ván bài rồi? Anh đã yêu
người khác rồi, cho nên cũng đã định trước cô nhất định sẽ thua một cách
thê thảm.