anh hoảng sợ, bé Thiên cũng hoảng sợ, “ma ma, ma ma có sao không? Ma
ma tỉnh lại đi!”
Nam Cung Nghiêu gào lên với Sophie đang đứng ngẩn ngờ ở đó, “gọi xe
cấp cứu đi!”
Xe cấp cứu đến nơi ngay sau đó, Nam Cung Nghiêu ở bên Uất Noãn
Tâm suốt quãng đưuờng. Nhìn thấy mặt cô càng ngày càng trắng bệch, cả
người gần như cứng đờ, anh sốt ruột tới hai mắt đỏ hoe, hối hận muốn chết.
Nếu lúc nãy anh dùng sức ít một chút, bây giờ cũng đâu xảy ra chuyện này,
anh hối hận quá đi mất, ước gì người gặp chuyện là mình.
Giây phút đó, anh chưa từng cảm thấy sợ hãi như vậy, rất sợ cô xảy ra
chuyện, rất sợ…… cô sẽ chết đi! Báo thù gì chứ, oán hận gì chứ, mọi thứ
giờ chẳng còn quan trọng, anh chỉ muốn cô sống thật tốt thôi!
Đèn đỏ ở phía trên phòng cấp cứu bật sáng,
Nam Cung Nghiêu sốt ruột đi qua đi lại, còn Uất Thiên Hạo cứ khóc
suốt, “ma ma, ma ma, ma ma không thể chết được……… hu hu hu………”
“Đáng chết!” Nam Cung Nghiêu đấm thật mạnh vào tường, oán hận
không thể chặt đứt tay của mình!
Hướng Vi vội vàng chạy đến, “tổng tài, Uất Kiến Hùng đang đứng trước
cửa.”
“Ừ!” Lúc nãy Noãn Tâm chảy quá nhiều máu, Nam Cung Nghiêu nghĩ
đến chuyện phải truyền máu, nên bảo Hướng Vi đứa ông ta từ trong ngục
ra, để cần khi có chuyện.
“Cô Uất sao rồi?” Hướng Vi cũng có chút lo lắng. Mặc dù hai người
không hợp nhau, cô cũng không thích cô ấy, nhưng cô cũng không ghét cô
ấy tới mức hy vọng cô ấy xảy ra chuyện. Hơn nữa, nhìn vẻ mặt của tổng tài