Uất Noãn Tâm vẫn còn đang hôn mê, không có chút dấu hiệu tỉnh lại.
Bác sị kiểm tra giúp cô, rồi lắc đầu. "Cô ấy vẫn như vậy, không xác định
được lúc nào sẽ tỉnh lại."
Ánh sáng trong ánh mắt của Nam Cung Nghiêu trong chớp mắt trở nên
ảm đảm, nhưng anh không cho phép mình bỏ cuộc. Chỉ cần có một tia hy
vọng, anh sẽ không từ bỏ, anh tin có một ngày cô sẽ tỉnh lại. "Cám ơn bác
sĩ!"
"Không có chi, đây là điều chúng tôi phải làm!" Nếu không phải chính
mắt nhìn thấy, ông cũng không dám tin, người đàn ông đứng trước mặt
mình, chính là người ngày đó điên cuồng, thô lỗ đưa Uất Noãn Tâm nhập
viện! Những ngày qua, anh ta đã bình tĩnh hơn, cũng rất lễ phép với bác sĩ
và y tá, giống như thay đổi thành một người khác.
Điều này đủ thấy anh ta có tình cảm rất sâu nặng với cô ấy, đáng
tiếc.........
Haizz! Ông trời cũng thật tàn nhẫn với những người tốt! Ông cũng hy
vọng, cô ấy có thể mau tỉnh lại, một nhà ba người đoàn tụ với nhau.
Uất Thiên Hạo được Hướng Vi dẫn vào bệnh viện, vừa đi vào cậu bé vội
chạy đến hỏi ngay: "Pa pa, ma ma tỉnh lại chưa?"
Nam Cung Nghiêu vẫn lắc đầu, xoa mặt con. "Ma ma sẽ mau tỉnh lại
thôi, con phải tin pa pa!"
"Vâng!" Uất Thiên Hạo đi đến bên giường, nắm tay Uất Noãn Tâm, hôn
lên tay một cái. "Ma ma, bé Thiên đến rồi! Gần đây bé Thiên rất ngoan đó,
cô giáo còn khen con nữa! Ma ma, ma ma mua tỉnh lại đi, được không ma
ma? Con và pa pa đang đợi ma ma đó! Ma ma đừng tham ngủ nữa, có được
không? Bé Thiên rất cần ma ma!"