Cô không muốn sống một cuộc sống mệt mỏi giống như lúc trước, cứ
không ngừng cãi nhau, trốn chạy, cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại, tra tấn nhau
đến mỏi mệt sức cùng lực kiệt, ngay cả yêu thương còn sót cũng vì thế mà
tan biến hết. Cho nên, cô phải cẩn thật, phải chờ cho đến khi mình có cảm
giác an toàn mới có thể tin anh.
“Bây giờ anh không muốn nói những chuyện đó, anh chỉ muốn ngủ một
giấc thật ngon thôi, đừng dằn vặt anh nữa có được không? Coi như anh xin
em đó!”
Thái độ bực mình đó của cô, làm cho Nam Cung Nghiêu cảm thấy buồn,
có chút chán nản.
Nhưng nghĩ lại, lúc trước xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm sao có thể hy
vọng cô dễ dàng tha thứ cho anh chứ? Anh đã chuẩn bị từ lâu cho một
‘cuộc chiến lâu dài’ rồi. Chỉ là khi nhìn thấy cô, anh lại muốn gần gũi cô,
muốn ở bên cạnh cô, cho nên có vẻ quá háo hức.
“Thôi em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài đây.” Anh cầm một cái chăn, đi về
phía ghế sofa, bóng lưng có chút mất mát.
Uất Noãn Tâm có chút không nhẫn tâm, cuối cùng vẫn không gọi anh lại,
quay trở về giường mình.
Hai người yêu nhau, nhưng vẫn tra tấn lẫn nhau đến mỏi mệt kiệt sức.
Điều đó rất vất vả, cũng làm đau khổ, nhưng lại có một cảm giác ngọt ngào
pha lẫn chua xót trong trái tim.
Khó khăn lắm mới yên tĩnh trở lại, Uất Noãn Tâm từ từ chìm vào giấc
ngủ, mơ màng nghe được bên tai có tiếng, yếu ớt hỏi: “Ai đó……….”
“Anh…….”
Sột soạc………..