“Nam Cung Nghiêu?”
Trong phòng có ánh đèn, hẳn là chưa ngủ mới đúng chứ! Cô nhẹ nhàng
đẩy cửa đi vào, trong phòng không có một bóng người, phòng tắm vang
đến tiếng nước chảy. Cô định ngồi ở ghế sofa đợi anh, trong lúc buồn chán,
vô tình nhìn thấy trên bàn có một tấm hình.
Là hình chụp chung của anh với một người con gái khác!
Người con gái trên hình khoảng mười sáu mười bảy tuổi, hai lúm đồng
tiền thật sâu, nụ cười vô cùng sáng lạn, tựa như chứa đầy ánh mặt trời, rất
đẹp, vừa nhìn đã khiến người khác thích. Cô ấy ôm lấy eo của Nam Cung
Nghiêu, tựa đầu vào nhau cười rất hạnh phúc.
Nam Cung Nghiêu vẫn có chút lạnh đạm, một tay ôm lấy vai của cô ấy,
nhìn vào không quá thân mật. Nhưng khóe mắt của anh lại hiện lên sự cưng
chiều không hề che giấu, nhìn kỹ, ấm áp nhưng biển Thái Bình Dương rộng
lớn. Khóe môi mỉm cười rất nhạt, nhưng có thể nhìn ra được nụ cười đó
xuất phát từ trong lòng.
Một nỗi chua xót men theo dạ dày trào ra ngoài, chảy thẳng vào trong
tim.
Uất Noãn Tâm không thể không thừa nhận, bản thân đang ghen tuông.
Anh nhất định rất yêu cô gái đó, ánh mắt ở trường đua ngựa của anh lộ ra
sự hạnh phúc, cũng vì cô ấy sao? Nếu như không yêu, sự lạnh lùng của anh
sẽ không ấm áp đến vậy.
Nhưng, anh dường như đang kìm nén tình cảm đối với cô ấy.
Rõ ràng biển đang dậy sóng dự dội, lại cố không biểu hiện ra bên ngoài.
Cô ấy vì điều này rời khỏi anh sao?