“Sao nào? Không phải muốn cầu xin sao? Bản thân không nỡ sao?” Anh
cười càng tàn nhẫn hơn, nghiêng đầu nhìn cô bối rối và bất lực.
Uất Noãn Tâm cắn răng. “Nam Cung Nghiêu, anh đừng có quá đáng!”
“Là cô nói muốn quỳ xuống cầu xin tôi, tôi chẳng qua chỉ cho cô cơ hội,
cô nên cảm kích tôi mới đúng! Nếu không làm được, bảo ba cô hãy quên
đi. Giống như lời cô nói, ngoài chức thị trưởng, ông ta vẫn còn rất nhiều
chuyện có thể làm. Làm công nhân trong sạch, hoặc ăn mày gì đó cũng
không tệ! Nếu sức khỏe ông ta tốt, lại có thể chui vào trong hầm mỏ một
hai ngày sau đó chết cũng không chừng!”
Anh đang uy hiếp cô sao? Nếu như cô không quỳ xuống, anh sẽ khiến
cho ba làm những công việc cực khổ đó, lấy chuyện này giày vò bọn họ
sao? Cô tức giận đến toàn thân lạnh run, không cách nào chấp nhận được
trên đời này lại có loại người tàn nhẫn vô tình đến như vậy. Nếu như có
liêm sĩ, cô liền quay đầu chạy lấy người, nhưng lời cầu xin của ba cứ vang
vọng bên tai. “Bây giờ chỉ có anh ta có thể giúp ba, con đi cầu xin anh ta,
cầu xin anh ta đi……”
Nếu như hôm nay cô không quỳ xuống, ba có thể sẽ vì điều này không
thiết sống…..
Cô……
Thực ra trước khi đến đây, cô đã chuẩn bị tốt là sẽ bị anh chà đạp, chỉ là
không nghĩ đến, sẽ máu lãnh đến bước này, phải bức người khác vào đường
cùng mới cam tâm. Cô nhắm mắt lại. “Được, tôi quỳ, cầu xin anh bỏ qua
cho ba tôi.”
Cô hít một hơi thật sâu, liền quỳ thẳng xuống. Giây phút đó, Nam Cung
Nghiêu không nghĩ ngợi gì liền thét lên: “Đủ rồi! Nói với ba cô, ông ta
không cần chết!”