“Noãn Tâm, tại sao cô có thể, sao có thể để cho luật sư Lương rời khỏi
như vậy chứ?” Trần Nhiên vừa nóng nảy vừa tức giận.
“Anh ấy đã có quyết định rồi, tôi không biết còn có thể nói gì.”
“Vậy ít nhất, ít nhất cô nên đi tiễn anh ấy chứ? Anh ấy đối với cô tốt như
vậy! Cô không thể không có lương tâm như vậy.”
Câu nói này đã nhắc nhở Uất Noãn Tâm, đúng vậy, anh tốt với cô như
vậy, ngay cả dũng khí tiễn anh lần cuối cũng không có. Bởi vì ‘tâm lý đà
điểu’ của cô, đã tổn thương Lương Cảnh Đường một lần. Lần này, cô
không thể tiếp tục trốn tránh. Do đó, cô xông ra ngoài, đuổi kịp Lương
Cảnh Đường ở cửa công ty.
“Đợi đã!”
Lương Cảnh Đường dừng lại, nhưng không quay đầu lại, cố gắng khiến
cho giọng nói nghe bình thường không gợn sóng. “Có chuyện gì sao?”
“Em có vài lời muốn nói với anh…..” Uất Noãn Tâm nắm lấy tay anh,
lấy hết dũng khí. “Xin lỗi anh!”
Thì ra cô chỉ thiếu anh một câu xin lỗi, Lương Cảnh Đường cười khổ.
Đều đã đi đến bước đường này, anh còn mong đời cái gì chứ? Thật nực
cười!
Anh ngay cả trả lời cô cũng lười, bỏ đi thẳng.
“Em vẫn còn lời chưa nói xong………..xin anh hãy nghe em nói hết,
được không? Em biết lúc này anh nhất định rất ghét em, thậm chí rất hận
em, nhưng trước giờ em chưa bao giờ nghĩ đến sẽ làm tổn thương anh. Em
thừa nhận, chuyện này từ lúc bắt đầu đều là em sai, em không nên giấu anh
em đã kết hôn, em cũng không biết lúc đó bản thân nghĩ cái gì nữa. Nhưng