Nghe nói lúc ấy ở ngoài nhà xưởng có tới mấy ngàn người, mấy chiếc
trực thăng ở trên không bay quanh, rất nhiều lục quân, lực lượng đặc nhiệm
có vài đội, ngay cả xe tăng cũng được điều động hai chiếc. Mọi người
chính mắt nhìn thấy, Nam Cung Nghiêu ôm Uất Noãn Tâm xông ra ngoài,
miệng gào thét, bác sĩ đâu? Mau cứu cô ấy…….
Bá chủ tài chính trong truyền thuyết, lạnh lùng vô tình, thủ đoạn cực kỳ
tàn nhẫn – Nam Cung Nghiêu…..chẳng qua cũng chỉ là một người đàn ông
bình thường mà thôi!
Nhìn anh gấp gáp như vậy, có phong cách lãnh đạo chỗ nào chứ?
Nếu như những lời truyền miệng đều là sự thật, vậy chỉ có thể chứng
minh, người con gái ở trong lòng đó, gần như là cả thế giới của anh!
………..
Lâu đài.
Bác sĩ chẩn đoán ba lần bốn lượt cho Uất Noãn Tâm trong ánh mắt như
hổ rình mồi của Nam Cung Nghiêu, cung kính báo cáo. “Phu nhân không
nguy hiểm đến tính mạng, trên người chỉ bị xây xát vài chỗ. Chỉ là không
ăn không uống quá nhiều ngày, cơ thế rất suy nhược. Chỉ cần truyền vài
chai dung dịch dinh dưỡng, nghỉ ngơi vài ngày, cơ thể sẽ dần dần hồi
phục.”
Nghe ông ta nói như vậy, Nam Cung Nghiêu mới thở nhẹ ra. Nhưng nhìn
thấy sắc mặt của Uất Noãn Tâm, trắng bệch như giấy, trong lòng lại dấy
lên, sợ cô lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. “Mấy ngày này, ông ở lại đây,
không cho phép rời khỏi phòng nửa bước.”
“Vâng! Tổng tài! Đúng rồi, sắc mặt của anh không được tốt lắm, tốt nhất
mau chóng truyền dịch………”