Uất Noãn Tâm chống tay lên đầu, nặng nề thở dài.
Chán nản, một chuyến du lịch Paris tốt đẹp, tại sao lại kết thúc một cách
không vui như vậy chứ!
Buổi tối, Nam Cung Nghiêu cuối cùng cũng về nhà, Uất Noãn Tâm đặc
biệt hầm một chén canh an thần bổ não rồi mang lên cho anh. Giấy tờ để
lộn xộn trên bàn, nói rõ tâm trạng của anh lúc này có bao nhiêu tồi tệ.
Để chén canh xuống, giúp anh sắp xếp lại giấy tờ. "Uống canh trước đi,
rồi hẳn làm việc!"
Nam Cung Nghiêu ngửa mặt ngã trên ghế sofa, nhìn vào rất mệt mỏi.
"Vai có đau không? Em giúp anh xoa bóp nhé!"
"Không cần, để tôi yên tĩnh một mình."
"Lúc phiền muộn, tìm một người trò chuyện sẽ tốt hơn. Anh không muốn
trò chuyện sao? Liên quan đến hai ngày này...."
"Uất Noãn Tâm!" Nam Cung Nghiêu nặng nề gọi tên cô, khiến cho cả
người cô run lên, có chút hoảng sợ nhìn anh.
"Đừng cho rằng ở Paris tôi đối xử với cô tốt một chút, thì cô có thể thăm
dò suy nghĩ của tôi!"
Cô cúi thấp đầu, rất là bi thương: "Thực xin lỗi.." Cô làm sao biết được,
anh đối xử tốt với cô chỉ giới hạn trong chuyến đi Paris. Trở về Đài Loan,
tất cả đều trở lại bình thường. Cô không có mong đợi gì hơn , chỉ hy vọng
lúc anh không vui, cô có thể quan tâm chia sẻ với anh, chỉ như vậy thôi.
Nhưng ngay cả điều này, cô cũng không có tư cách.
Nam Cung Nghiêu không đành lòng nhìn cô chịu uất ức, vừa muốn đứng
dậy ôm cô vào lòng, an ủi cô, thì dưới lầu đột nhiên vang lên giọng kinh