"Em không đùa giỡn! Ngành em học đại học và nghiên cứu sinh là tài
chính và pháp luật, mỗi năm nghỉ hè em đều đi đến mười công ty mạnh
nhất thế giới làm việc, đều làm rất tốt, anh có thể xem những đánh giá của
các sếp về em. Em đảm bảo, tuyệt đối so với Hướng Vi còn tốt hơn."
"Anh ra ngoài, em nghỉ đi!" Nam Cung Nghiêu đẩy tay cô ta ra, đầu
không hề quay lại mà bước đi.
"Nam Cung Nghiêu, Nam Cung Nghiêu......... Anh đứng lại! Anh...........
khốn khiếp!" Nam Cung Vũ Nhi cầu lấy gối quăng qua, nhưng cửa đã đóng
trước một bước, tức đến nổi đầu tóc dựng lên. "Cái gì chứ, yêu cầu nhỏ xíu
như vậy cũng không đồng ý, không tốt với em chút nào hết!"
Nếu như anh cho rằng em sẽ từ bỏ, thì hãy chống mắt lên mà xem. Nam
Cung Vũ Nhi này muốn cái gì, từ trước đến giờ chưa bao giờ không có
được!
Nam Cung Nghiêu đứng trước cửa phòng Uất Noãn Tâm, do dự rất lâu,
cuối cùng cũng không có dũng cảm gõ cửa.
Hôm nay, hôm nay chỉ lo chăm sóc Vũ Nhi, cô nhất định rất tức giận.
Cho dù cô hận anh, trong lòng mắng anh mấy trăm lần, cũng là anh đáng
đời, là anh sai! Nhưng mà, anh cũng có sự bất đắc dĩ của anh. Vũ Nhi rất
quan trọng với anh, anh không thể bỏ mặc không lo, đành phải để cô chịu
uất ức.
Anh ở trong lòng nói tiếng xin lỗi, âm thầm rời khỏi.
Nghe thấy tiếng bước đã xa của anh, Uất Noãn Tâm ôm một chút hy
vọng, cũng đã hoàn toàn đổ nát. Cô vẫn đợi anh gõ cửa, đoán xem anh sẽ
nói gì với mình, nhưng....... anh đi rồi. Nếu như anh có chút quan tâm đến
cô, cũng sẽ không bỏ đi một mạch như vậy.