còn nhớ lúc nhỏ, mỗi đêm anh đều ôm em ngủ như vậy. Ngày hôm sau thức
dậy, cánh tay tê rần, nhưng vẫn mạnh miệng không thừa nhận.”
Không thấy anh trả lời, Nam Cung Vũ Nhi ngẩng đầu, nhìn anh lòng
không yên, không vui vẻ mếu miệng: “Anh không phải vẫn còn lo lắng cho
Noãn Tâm chứ?”
“Không có!”
Anh càng chối bỏ, cô càng khẳng định suy đoán của mình. Nhưng cô
không muốn vạch trần, như vậy có vẻ lòng độ lượng của mình quá ít, cũng
làm cho anh càng nghĩ đến Uất Noãn Tâm.
“Um……….. Em hơi mệt……….. muốn ngủ……….. anh phải ngoan
ngoãn làm gối cho em, không cho phép bỏ chạy đó!” Cô hai ba lần nhận
được cái gật đầu của anh, mới giả vờ yên tâm nhắm mắt lại, trong lòng lại
có một cảm giác không vui.
Nam Cung Nghiêu giống như trước vậy, nhẹ nhàng vỗ vai của Nam
Cung Vũ Nhi, dỗ cô ngủ, lòng lại bay đến chỗ Uất Noãn Tâm.
Mặc dù có Hà quản gia chăm sóc, anh rất yên tâm, nhưng vẫn muốn ở
bên cạnh cô, tự tay chăm sóc cô. Không thể tận mắt nhìn thấy cô, trong
lòng cứ có cảm giác trống trải, không yên tâm.
Một bên là Vũ Nhi, một bên là cô. Cục diện trước mắt, càng ngày càng
làm cho anh khó xử.
Nam Cung Vũ Nhi ngủ say, nửa đêm tỉnh dậy, mắt mơ màng thì thào.
“Em muốn uống nước…….. Um……. Nam Cung Nghiêu……….. em
muốn uống nước……….”
Cô mò sang phía bên phải, nhưng chỉ mò thấy một cái gối, lập tức tỉnh
dậy. Anh đi đâu rồi? Không lẽ lại chạy đi chăm sóc cho Uất Noãn Tâm rồi?