Con người sinh ra vốn đã có tính ích kỷ, thà rằng tổn thương cô, cũng
không để cho mình bị tổn thương dù chỉ một chút.
Uất Noãn Tâm càng đau khổ hơn, nếu không có cô ấy ở đây, cô nhất định
sẽ gào khóc một trận cho thật đã.
“Ây……… Chuyện của hai người, tôi không tiện nhúng tay vào. Tính
tình của Nam Cung Nghiêu cố chấp, một khi đã quyết định chưa bao giờ dễ
dàng thay đổi. Cho dù tôi khuyên anh ấy, chưa chắc anh ấy đã nghe. Hay là
vậy đi, cô dọn ra ngoài trước, tôi sẽ cố khuyên anh ấy. Không chừng chưa
đến hai ngày, anh ấy sẽ cho cô dọn về.”
“………….Ừ! Tôi vẫn còn rất nhiều đồ đạc cần thu dọn, cô về phòng
trước đi!”
“Tôi giúp cô……….”
“Không cần đâu.” Uất Noãn Tâm lắc đầu. “Thực sự không cần!”
Hành lý của cô không nhiều, chỉ có một cái vali thôi. Những quần áo và
trang sức Nam Cung Nghiêu tặng, cô vẫn để nguyên ở chỗ cũ, tất cả đều trở
lại như lúc ban đầu, như cô chưa từng đặt chân đến đây.
Ha, thì ra………….. sự ra đi của cô, cũng không làm cho nơi này thay
đổi gì hết, cô không quan trọng như vậy đó.
Lặng lẽ rời khỏi, giữ lại một chút lòng tự trọng cuối cùng, mới là lựa
chọn tốt nhất. Nhưng Uất Noãn Tâm vẫn không đành lòng, đi đến cửa
phòng Nam Cung Nghiêu.
Anh cũng đang nghĩ đến cô, vẫn đang mâu thuẫn có nên thay đổi quyết
định để cô ở lại hay không. Anh có trăm ngàn cái không nỡ để cô đi, nhưng
điều làm cho anh bất lực đó là quan hệ giữa anh và Vũ Nhi. Hiện giờ đó
cũng là việc làm anh bối rối nhất, tạm thời không cách nào suy nghĩ đến