“…………” Uất Noãn Tâm rất muốn bạo lực, nhưng cô sẽ không làm
vậy, cho nên phải nhịn. Không nói lời nào xới cơm cho anh, múc xong
canh, muốn được yên tĩnh một lát, ăn hết các món, nhưng Ngũ Liên lại rất
có hứng thú tán dóc. “Có ba món thôi, sao làm lâu đến vậy hả? Tôi còn
tưởng em đang chuẩn bị cả bàn tiệc đó……..”
“………Anh đánh giá quá cao về trình độ của tôi và sức ăn của anh rồi!”
“Trình độ của em, bổn thiếu cũng không ôm quá nhiều hy vọng. Về phần
sức ăn, em cũng quá xem thường tôi rồi, một mình tôi có thể ăn sạch sành
sanh.” Ngũ Liên ăn ngấu nghiến mấy miếng, đột nhiên xúc động thở dài,
ánh mắt chân thành nhìn cô. “Em là người phụ nữ đầu tiên nấu cơm cho tôi
ăn…”
Cứ tưởng câu sau anh nói nhất định sẽ êm tai, ai dè…
“Nhưng tay nghề sao lại tệ vậy chứ!”
Cả khuôn mặt của Uất Noãn Tâm méo xẹo, thất bại tràn trề.
Cô biết ngay mà, cái miệng anh có thể thốt ra lời hay ho gì chứ!
“Anh không thích ăn, cũng không cần gượng ép.”
“Đói bụng, cố gắng vẫn có thể chấp nhận được! Trước đây em cũng từng
nấu cơm cho Nam Cung Nghiêu ăn sao?” Nhìn cô im lặng, lòng anh tràn
đầy căm phẫn. “Tên kia thật thối tha mà dám đuổi em ra ngoài sao? Thực
sự khốn khiếp không phải người!”
Cô cười khổ: “Anh cho rằng giữ được cái dạ dày của đàn ông, thì có thể
giữ được trái tim của đàn ông sao? Hơn nữa, ngay cả dạ dày của anh ấy tôi
cũng không giữ được!”