Hôm nay khi trời gần tối, vừa mới về nhà, di động reo lên. Cô quét mắt
nhìn màn hình thấy ba chữ ‘Nam Cung Nghiêu’ nhấp nháy, kích động cho
rằng mình hoa mắt, vội vàng nhận điện thoại, thấp giọng. “Alo, là
em…………”
“Hôm nay có một bữa tiệc từ thiện, có rảnh tham gia với anh không?”
“Vâng! Rảnh mà rảnh mà!”
“Lễ phục em đã đưa đến nhà em rồi, buổi tối tám giờ, xe công ty sẽ đợi ở
dưới lầu.”
“Vâng……..” Đây là cuộc gọi đầu điên sau nhiều ngày, Uất Noãn Tâm
rất muốn nói chuyện với anh nhiều hơn, lại sợ anh đang bận, lưu luyến cúp
điện thoại. Có vài lời, nên đợi lúc gặp mặt hẳn nói vậy!
Mười phút sau, lễ phục đưa đến, cô tỉ mỉ trang điểm một lượt. Vừa mới
ra cửa, thì gặp Ngũ Liên, trong ánh mắt của anh lướt qua một sự kinh ngạc.
Quen nhìn thấy cô trang điểm xấu xí, đột nhiên trang điểm lộng lẫy như
vậy, ngược lại có chút không quen, nhưng quả thực rất đẹp.
Trên người mặc bộ lễ phục màu trắng lông vũ, làm tôn lên đường cong
của cô, hai đôi chân thon đẹp thẳng tắp, trắng nõn nà không tỳ vết. Đường
rãnh trước ngực rất sâu, căng mộng no tròn, giống như hai con thỏ ngọc.
Tóc của cô chỉ tùy tiện làm thành một búi, vài cọng tóc con rơi xuống,
hơi bềnh bồng bên má cô, làm tô điểm thêm khuôn mặt tinh xảo của cô, làn
da trắng nõn, giống như một tiểu yêu tinh. Xinh đẹp, tự nhiên mà linh hoạt,
nhìn rất sống động.
Khi cô thản nhiên nở nụ cười, giống như trở thành một bước ảnh, thời
gian như dừng trôi qua, nụ cười của cô, trong thoáng chốc làm anh ngừng
thở.