HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN 100 NGÀY - Trang 937

Hiếm khi thấy anh trợn mắt hả mồm, Uất Noãn Tâm đưa tay ra quơ quơ

trước mắt anh, cười nhạo. “Sao lại ngơ ra vậy? Không lẽ chưa nhìn thấy
người đẹp à!”

Ngũ Liên lúng túng, vội vàng dời ánh mắt, ho khan vài tiếng, cố gắng

che giấu sự khác thường của mình. “Em là người đẹp sao? Đâu ra mà tự tin
vậy? Phụ nữ bổn thiếu thấy qua, có nhiều cô còn đẹp hơn em rất nhiều, vẻ
đẹp em cũng chỉ ở mức trung bình thôi.”

“Ở mức trung bình, mà cũng làm cho anh nhìn ngơ ra! ‘Công tử trăng

hoa’ cũng chỉ là hư danh!”

“Em sửa soạn như vậy, tính đi đâu thế?”

“Tham gia buổi tiệc từ thiện!”

“Với Nam Cung Nghiêu sao?”

“Đúng vậy!”

Ngũ Liên đi theo cô đến thang máy, hận không thể rèn sắt thành thép.

“Uất Noãn Tâm, em có thể có tiền đồ hơn chút được không? Đừng có gọi
thì đến, đuổi thì đi. Cái tên liệt mặt kia đáng cho em làm vậy sao?”

Uất Noãn Tâm dừng lại, lông mày nhíu lại, sau đó, quay đầu lại nở nụ

cười với anh. “Tôi biết không đáng, nhưng tôi yêu anh ấy, muốn ở cùng anh
ấy. Nếu như tôi không chịu cố gắng, thì ngay cả một chút hy vọng cũng
không có. Cố gắng dù không có được, ít nhất sẽ không hối hận. Anh cứ
xem tôi là con ngốc đi!”

Nói xong câu đó, cô cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào thang máy.

Ngũ Liên nhìn khuôn mặt cô từ từ biến mất khỏi tầm mắt, đột nhiên cảm

thấy cô cách anh quá xa, làm anh đuổi không kịp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.