HỢP ĐỒNG TÌNH NHÂN - Trang 1017

Câu nói đứt quãng nhưng Yên Lam vẫn hiểu được ý tứ, khóe miệng lại

cong lên: “Em đồng ý gả cho anh mà anh vui vậy sao?”

Cận Thế Phong cật lực gật đầu.

“Từ lúc nào anh trở nên hồ đồ như vậy chứ?” Yên Lam cười tươi rói,

nhéo hai má Cận Thế Phong. Nếu để đối thủ trên thương trường của anh
nhìn thấy bộ dạng này,chắc họ sẽ được mở rộng tầm mắt, há hốc miệng
kinh ngạc mất.

“Chuyện này thật thần kỳ….Em nói xem, lúc đầu anh tiếp cận em đều có

mục đích, lúc đó anh chán ghét em vô cùng. Vậy mà bây giờ anh lại sắp lấy
em, chúng ta danh chính ngôn thuận ở bên nhau. Chuyện này không phải
thần kì sao? Anh yêu em, em cũng yêu anh, anh thật là rất vui!”

“Em cũng rất vui, Thế Phong!” Yên Lam thấy tim mình cũng đập rộn

ràng, cao hứng đáp lại Cận Thế Phong.

“Vậy Lam Lam, anh….hôn em nhé?” Cận Thế Phong cười lấy lòng,

khuôn mặt không biết hồng vì men rượu hay vì ngượng ngùng.

Bị ánh mắt Cận Thế Phong cuốn hút, Yên Lam không do dự liền gật đầu.

Cận Thế Phong cười vui vẻ, cúi đầu đặt môi mình lên môi cô. Không hề

trằn trọc dây dưa, chỉ đơn giản là đặt nhẹ nhàng lên đó, lưu lại hơi thở còn
nồng đậm men say.

Sau một lúc, anh rời khỏi môi cô, hai người cười vui vẻ nắm tay nhau về

nhà, tưởng tượng đến ngày vui không còn xa, niềm hạnh phúc cũng lan tỏa
khắp nơi.

Sáng sớm mùa hè, ngay cả không khí vẫn còn vô cùng trong lành, từng

chiếc lá nho khẽ đung đưa trong gió. Từng chiếc lá như một khuôn mặt nhỏ
xinh xắn, tươi cười, cùng tấu nên khúc nhạc vui tươi hạnh phúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.