HỢP ĐỒNG TÌNH NHÂN - Trang 114

theo phía sau hắn, Mặc Hàm không nhịn được hỏi, “Cô không sợ tôi sao?”
Trong hắn tựa hồ như dâng lên đầy vẻ lạnh lùng khó hiểu, sắc mặt lạnh
lùng, hơn nữa bản thân hắn là sát thủ, luôn làm cho người khác sợ hãi. Chỉ
có nàng không sợ. Vì sao không sợ chắc nàng cũng không biết. Chỉ là có
một cảm giác hơi thân thiết.

“Vì sao phải sợ anh?” Yên Lam hỏi.

Mặc Hàm quay lại nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, nói, “Bởi vì tôi là

một người nguy hiểm a.”

Yên Lam nở nụ cười, “Chẳng lẽ, anh đến đây chỉ để cảnh cáo tôi, anh là

một người đàn ông nguy hiểm, muốn tôi hỏang sợ mà tránh xa anh sao?”

Mặc Hàm ngẩn ngơ, vì thấy nụ cười nhẹ nhàng của nàng, nên cả người

cũng cứng đờ, ngơ ngác nói, “Ách, đương nhiên là không phải.”

“Vậy thì, tôi biết rồi, chờ anh giúp tôi đổ rác xong, anh có thể rời đi. Mà

tôi, cảm ơn anh đã giúp tôi đổ rác.” Yên Lam nói xong, chỉ chỉ về đống rác
ở phía trước. Mặc Hàm nghe nàng nói xong ngơ ngác, đi qua đổ rác. Yên
Lam nhanh chóng lấy lại thùng rác, rồi xoay người hường về phía khu nhà
bước đi.

“A, Cô…” Nàng thật lạnh lùng, so với sát thủ như hắn còn lạnh lùng hơn,

lần đầu tiên Mặc Hàm bị phụ nữ bỏ rơi như thế, hơn nữa hiếm khi hắn hòa
nhã, không ngờ người ta không cảm kích. Nên biết rằng, phần lớn thời gian
của Sở Mặc Hàm, mọi người đối diện với hắn là không ai dám ngẩng đầu
lên, không biết cái gì gọi là nụ cười.

“Cô!” Mặc Hàm sửng sốt một lúc, mới cuống quít chạy lên trước, cố

gắng đoạt lấy thùng rác ở trong tay của cô gái kia, không giải thích cùng
nàng đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.