dùng di động của Yên Lam gọi cho Cận Thế Phong, nhưng điện thoại vẫn
không có người trả lời.
Sau khi từ đồn cảnh sát đi ra, Trần Mạt lại dùng di động trong túi xách
của Yên Lam gọi cho Cận Thế Phong thêm lần nữa. Điện thoại cuối cùng
cũng có người trả lời. “Alo, Cận Thế Phong, sao bây giờ anh mới nhận điện
thoại!”Trần Mạt chất vấn.
Cận Thế Phong nhất thời hoàn toàn bối rối, không tài nào nghĩ ra được.
“Cô là ai vậy? Có việc gì không? Đây không phải là điện thoại của Yên
Lam sao?”Không phải lẽ ra phải là hắn có cảm giác kỳ quái mới đúng hay
sao, không nghĩ tới bản thân lại bị đối phương chất vấn.
Ngay lúc Trần Mạt định trả lời câu hỏi của hắn, nhưng có muốn chết hay
không mà phía đầu bên kia điện thoại lại vang lên một giọng nói khiến Trần
Mạt càng thêm tức tối.
“Thế Phong, là ai gọi điện thoại vậy?” Đúng là tiếng phụ nữ.
Trần Mạt vừa nghe thấy, lập tức càng thêm tức giận! Là ai vậy chứ!
Thông cảm cho việc lúc nãy không nhận điện thoại, là bởi vì hắn đang làm
việc nha! Lam Lam đã bị bắt cóc, vậy mà người đàn ông này không ngờ lại
~~ “Cận Thế Phong!” Mặc kệ lễ tiết gì gì đó, Trần Mạt bực dọc quát lên!
Lam Lam là bạn tốt của nàng, nàng cũng rất thích Lam Lam, Lam Lam
đã mang tất cả tâm sự nói hết cho nàng nghe, nàng biết Lam Lam rất thích
Cận Thế Phong! Ai biết đâu người này, không ngờ lại như vậy ~~ nàng có
chút bất bình cho Lam Lam, Lam Lam hiện tại không rõ đang ở đâu, hắn
vẫn chỉ nghĩ đến chuyện của bản thân mình, để Lam Lam biết được, không
biết trong lòng sẽ đắng cay thất vọng thế nào chứ!
Nghe thấy đối phương hổn hển kêu tên mình, đôi mắt đầy đe dọa của Cận
Thế Phong nheo lại. “Tiểu thư, cô tốt nhất là nên có chuyện muốn nói với
tôi, bằng không…” Giọng nói đầy sự uy hiếp!