chặn được, lúc ấy anh Mậu Đức sẽ chạy lại đánh đuổi những tên kia, khi đó
chị em cô vẫn luôn nghĩ anh chính là thiên thần hộ mệnh... Cuộc sống thời
thơ ấu đã từng luôn luôn phải như vậy, cô hồi tưởng lại!
Đi vào phòng khách, đèn đều tắt, bốn bề im ắng, mọi người chắc là đã
ngủ hết rồi? Yên Lam thật cẩn thận đi lên cầu thang bước vào phòng. Vừa
mở cửa ra, liền sợ tới mức thiếu chút nữa kêu thành tiếng, Cận Thế Phong
lẳng lặng ngồi ở trên giường, cứ như vậy nhìn cô, trên mặt không có một
chút biểu cảm.
"Thế Phong, anh làm sao vậy? Vì sao không bật đèn lên? Làm người ta
hoảng sợ!" Yên Lam có chút oán trách hỏi, đi đến chỗ Cận Thế Phong.
"Em làm sao mà bây giờ mới hả! Anh không phải đã nói nhớ về nhà sớm
sao? Em hiện tại ngay cả anh nói cũng không nghe sao?" Cận Thế Phong có
chút tức giận nói.
"Anh sao vậy?" Yên Lam không hiểu tại sao nhìn Cận Thế Phong,"Vì sao
phải lớn tiếng như vậy! Bởi vì em về muộn sao?"
Đột nhiên Cận Thế Phong chặn ngang kéo tay Yên Lam, ôm cô vào lòng,
gắt gao ôm lấy,"Lam Lam, em không cần tức giận, là anh sai, em đừng rời
khỏi anh được không, em đồng ý cả đời cũng không rời khỏi anh, được
không? Lời nói lộ ra sự sợ hãi, hoảng hốt như mất đi thứ gì đó.
"Thế Phong, anh nhẹ chút, em không thở được" Yên Lam khó khăn nói,
cô ngửi thấy được mùi rượu, nháy mắt liền hiểu được ,"Anh uống rượu sao?
Vì sao? Thế Phong, trong lòng không thoải mái sao?"
"Không, không được rời đi, đừng rời khỏi anh......" Cận Thế Phong
dường như không nghe thấy cô nói gì, liên tục thấp giọng thì thầm. Có chút
bi thương, có chút bàng hoàng.