Yên Lam cũng ôm lấy Yên Triết, "Chị cũng vậy, chị cũng rất nhớ tiểu
Triết. Từ nhỏ chúng ta vốn không tách rời lâu như vậy, thời gian qua chị
thực sự rất nhớ em!"
Nhìn hai chị em ở trước mặt mình thâm tình ôm ấp, Cận Thế Phong có
chút không thoải mái, hắn tiến đến tách hai người, "Được rồi, chúng ta có
thể vào nhà ôn lại chuyện xưa, hiện tại ở đây cản trở người khác đi đó."
Nói xong đưa tay giữ chặt Yên Lam, "Tiểu Triết lại đây" Cận Thế Phong
nói.
"Cận tiên sinh, có chuyên gì sao?" Tiểu Triết ở một bên nói.
Nghe tiểu Triết gọi mình là Cận tiên sinh, Cận Thế Phong thấy không
vui, nhướn mày nói: "Đừng gọi anh là Cận tiên sinh, không cần khách khí
như vậy."
"Không gọi anh là Cận tiên sinh, vậy muốn em gọi anh bằng gì?" Yên
Triết nghi hoặc hỏi.
"Gọi bằng......" Cận Thế Phong suy nghĩ một chút, mỉm cười, "Ừm, gọi là
anh rể đi!"
"Cái gì? Anh bảo tiểu Triết gọi anh bằng gì cơ?" Yên Triết còn chưa phản
ứng, bên cạnh Yên Lam đã suốt ruột hỏi.
"Anh rể! Em không nghe thấy sao?" Tâm tình của Cận Thế Phong cực
tốt, nói lại một lần nữa.