nịch sờ sờ tóc của tiểu Triết, "Tốt lắm, chúng tam mau vào thôi, ông ngoại
chắc đang suốt ruột lắm đây!"
Nói xong, kéo tay Yên Lam đi vào đường nhỏ, tiểu Triết cũng theo sau
trở về nhà.
"Có phải con nhỏ tiểu Lam đến không?" Ông ngoại cười ha ha từ trong
phòng đi ra, "Tiểu Triết ở trong phòng nghe thấy tiếng của cháu liền lập tức
chạy ra ngoài."
"Ông ngoại, là cháu đây, cháu rất nhớ ông đó, ông ngoại ông có nhớ cháu
không?" Yên Lam làm nũng nói.
"Ha ha, tiểu nha đầu nhà ngươi, miệng lưỡi vẫn ngọt như vậy!" Ông
ngoại cao hứng nói, "Ông đương nhiên cũng rất nhớ cháu!"
"Được rồi, được rồi, còn có em nữa mà, em cũng rất nhớ chị!"
Nhìn bọn họ ở một chỗ nói nói cười cười, Cận Thế Phong ở một bên
cũng vui vẻ nở nụ cười, cảm giác thật tuỵệt vời, có lẽ từ lúc trưởng thành
đến nay, hắn cũng chưa từng cảm thấy hạnh phúc như bây giờ.
Đột nhiên một âm thanh ọc ọc đánh gãy thời khắc ấm áp này.
Tiểu Triết xấu hổ cúi đầu sờ bụng của mình, đã đến giữa trưa rồi, bụng
cũng có hơi
"Tiểu Triết, em đói bụng rồi phải không?" Yên Lam hỏi.
"Dạ!" Tiểu Triết ngượng ngùng cúi đầu, "Đã trưa rồi, em thấy đói quá!"
"Nếu đã như vậy thì chúng ta nhanh vào nhà đi thôi, ta sẽ làm mấy món
sở truờng đãi mọi người!" Liễu Khi Nguyên nói.